Hà Nội, ngày 27 tháng 3, 2011.
Anh còn nhớ hay anh đã quên? Ngày này một năm trước, trên đường Láng - Hòa Lạc cũ, nay là đại lộ Thăng Long, anh đã trao em nụ hôn nồng say. Đó là nụ hôn đầu đời của em, em sẽ không bao giờ quên. Em vẫn còn nhớ như in hương vị beer lẫn trong cái cảm giác là lạ của một nụ hôn và cả cái ôm ấm áp từ vòng tay anh nhưng nó làm em run rẩy. Lần đầu tiên trong vòng tay một người đàn ông. “Một chút phản ứng từ cơ thể”.
Anh còn nhớ không anh? Hôm đó anh mặc một chiếc áo khoác màu đỏ,bên trong là chiếc áo sơ mi kẻ sọc. Anh hỏi em nó có đẹp không? Em ngượng nghịu và khẽ gật đầu.
Anh hỏi em có nhớ anh không? Còn anh, anh nhớ em nhiều lắm. Em nhớ anh nên gật đầu thừa nhận. Em nhớ anh tự bao giờ, em chẳng rõ nữa. Tình yêu cứ như thế, đến thật tự nhiên như vốn dĩ của nó.
Và anh có biết không anh? Tối hôm đó trở về, em đã không rửa mặt, không đánh răng, không thay quần áo. Em giữ nguyên “hiện trường” như thế và chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ của em, có hình bóng của anh. Em đã ngủ rất ngon, nhưng nửa đêm thì tỉnh dậy. Trong căn phòng tối om hôm ấy, hình ảnh của anh sáng bừng trong em. Và cũng từ hôm đó, em nhớ anh nhiều hơn. Rất nhớ! Em không nói ra, bởi em tin khi yêu nhau, trái tim người ta có thể cảm nhận được hết những nhớ thương ấy. Em thật ngốc, em nên nói với anh.
Anh, anh có chán em vì em không biết hôn không? Anh có chán em vì em hay nổi da gà mỗi lần anh chạm vào em không? Anh có chán em vì em hay im lặng mỗi lần ở bên cạnh anh không? Em luôn muốn im lặng để lắng nghe và cảm nhận. Tất cả những câu chuyện của anh, vui buồn tốt xấu , em đều muốn lắng nghe. Em yêu anh từ những câu chuyện làm em thích thú, giống như một đứa trẻ nghe câu chuyện về cuộc sống mà nó sắp bước vào, vừa tò mò muốn khám phá vì thấy lạ lẫm, vừa thấy sợ nên muốn được che chở. Trong mắt em, anh đáng yêu như một đứa trẻ. Và em đã yêu anh!
Anh, anh có chán em vì em chưa bao giờ trực tiếp nói với anh là “Em yêu anh!” không? Anh đã từng hỏi em như vậy mà! Em nên nói ra, em nên nói ra từ lâu lắm rồi.
Anh, ngày hôm nay thật khác cách đây một năm. Có thể anh đang vui vẻ bên người con gái thực sự là một nửa của mình, rồi công việc và những nỗ lực không ngừng nghỉ. Em sẽ cố gắng học tập anh, học anh cái sự kiên cường ấy.
Anh biết không, đối với em, anh luôn là tấm gương lớn. Hy vọng tấm gương ấy sẽ luôn là một niềm tự hào của cuộc đời.
Anh, em đã từng rất giận anh vì em nghĩ anh đã dối lừa bản thân khi nói rằng anh yêu em. Rằng anh không nên đến với em khi biết đó không phải là tình yêu. Anh làm em yêu anh, rồi anh làm em rời xa anh. Đừng nói thương em vì câu nói đó sẽ làm em rơi nước mắt đấy. Tình yêu này sẽ là một bí mật đẹp đẽ, thiêng liêng trong cuộc đời. Em sẽ luôn trân trọng và cất giữ nó.
Cảm ơn anh đã đọc email. Email đầu tiên và cũng là cuối cùng.
Mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh! Chúc anh hạnh phúc!
Một người con gái