Dưới đây là những câu chuyện tôi cóp nhặt và nghe kể từ nhiều bạn trẻ sống và làm việc ở Sài Gòn, xin chia sẻ lên đây.
Người chỉ đường tốt bụng
Ở ngay ngã tư Cao Thắng – Nguyễn Thị Minh Khai (quận 3), thường ngày có một anh thanh niên ngồi bán áo mưa 2 đầu và “áo” vải nhựa trùm xe hơi, xe honda. Có điều là sát cái ngã tư đông đảo xe cộ này lại có bệnh viện phụ sản Từ Dũ nên ngày ngày, số bà con – nhất là các chị em ngụ ở các tỉnh xa – đến anh thanh niên hỏi đường vào cái nhà thương nổi tiếng khắp miền Nam này thường còn muốn nhiều hơn cả số khách ghé hỏi mua áo mưa.
Do đó, anh cho biết: “Tôi bèn đặt làm tấm bảng này để chỉ đường cho rành rẽ, giúp cho bà con. Với lại xung quanh đây có rất nhiều tụi cò chuyên môn kiếm tiền bằng cách chỉ dẫn bậy bạ cho người ta đến mấy chỗ nạo thai, phá thai tư chớ không phải vào bệnh viện cho đúng chỗ và an toàn… Có đáng xá gì cái bảng này, tôi chỉ tốn hết hơn một trăm ngàn thôi mà!”.
Vui vì còn nhiều người tốt
Buổi tối cách đây 3 năm, năm học lớp 12, đi học thêm buổi tối ngang qua công viên Gia Định. Lúc tình cờ liếc vô công viên, thấy 1 anh bán nước cầm 1 ly nước (trà đá hay nước mía không rõ) đưa cho 1 anh lao công dọn dẹp vệ sinh đường phố. Anh này cảm ơn, anh kia xua xua tay í bảo không có gì đâu...
Thấy mỗi hình ảnh đó thôi mà mình vui vui nguyên buổi tối. Giờ nghĩ lại vẫn thấy vui, vì cũng còn nhiều người tốt...
Chú bán kẹo bông gòn
Năm mình học lớp 1. Chờ mẹ tới đón. Thấy chú kia bán kẹo bông gòn. Thích ơi là thích mà tiền không có, rất thèm. Nghĩ bụng chờ mẹ tới sẽ mua. Lúc sau mẹ tới, mình nằng nặc đồi mẹ mua. Tiếc thay mẹ mình quên giờ đón nên chạy vội đi đón mình mà không mang theo tiền .Mẹ bảo để mai mẹ mua cho vì đi gấp quá không mang tiền, mình không chịu, cứ nhìn theo chú bán kẹo bông gòn.
Hình như chú ấy biết, tháo 1 cây kẹo bông gòn ra cho mình. Mẹ không cho lấy, vậy mà cũng lấy. Lấy xong đi về bị lầm bầm, mẹ nói là: "Mai phải mang lên trả chú ấy", nhưng từ đấy về sau không thấy chú ý đâu nữa...
15 năm rồi.
Người tốt luôn ở quanh ta
Có lần, kính của mình bị đứt dây cáp ở cái gọng. Đem đi sửa, anh sửa kính thay dây cáp cho mình, còn lấy thuốc rửa kính ra xịt lau cho sạch. Khi hỏi bao nhiêu tiền thì ảnh nói thôi, có gì kính hư em mang đây cho anh sửa, anh lấy giá rẻ cho.
Còn một chuyện khác là hồi mình còn đi xe đạp đi học, bị thủng ruột xe mà trong túi không còn tiền, thế là dắt bộ 5 cây trên đường về nhà, đang dắt chưa tới nửa đường thì ông sửa xe kêu lại, mình nói không có tiền thì ổng nói để ổng vá cho, có gì mai quay lại trả cũng được. Thế là ổng vá xong, còn tăng sên cho mình nữa chứ, thế là mình phóng một mạnh về nhà xin tiền mẹ và phóng lên đưa cho ông 5000 đồng (vì hồi đó tiền vá là vậy), ông trả lại mình 2000 đồng ổng bảo lấy tiền đi uống nước đi.
Nhớ lần trước đi đổ xăng, kêu đổ 40.000 đồng nhưng tới lúc đưa tiền mới nhớ là không mang theo bóp, chưa kịp nói thì anh đổ xăng đoán được mình không có tiền, ảnh lấy tiền túi ảnh ra bù vào chổ thiếu của mình, rồi nói mai mốt có đi đâu thì nhớ kiểm tra kỹ trước khi lên xe.
Không tham lam
Cách đầy 2 năm, mình đi nhậu về thế nào rớt ngay cái bóp. Trong bóp tiền thì không nhiều, nhưng có bằng lái, CMND, cà-vẹt xe, và quan trọng là phiếu hẹn lấy cái vaio mình đem sửa dùm người ta. Mình rất lo lắng.
Qua hôm sau, có điện thoại hỏi mình có làm rơi bóp phải không, mừng hết lớn, nghĩ lấy lại giấy tờ là được rồi. Ai ngờ người ta đem trả mình tất cả y nguyên như lúc rớt bóp. Chỉ kịp cảm ơn 1 tiếng là người ta đi mất.
Chú xe ôm tốt bụng
Cách đây khoảng 4 năm, nhỏ bạn mình gói ghém hành lý rồi bắt xe ôm ra bến xe miền Tây để về quê nghỉ hè. Tới nơi rồi nó móc 200.000 đồng ra trả tiền xe ôm, ông xe ôm móc hết túi ra không có tiền thối lại mới nói là: "Con đợi đây chút xíu, chú đi đổi tiền thối cho con!".
Nhỏ bạn mình đứng đợi, 5 phút, 10 phút rồi 15 phút mà cũng không thấy ông xe ôm đó quay lại, nó bắt đầu hiểu ra là ông kia lặn luôn rồi. Lúc đó 200.000 đồng là tất cả số tiền nó có, mà nó còn chưa mua vé xe về quê nữa. Vừa buồn vừa tức, nó đứng trước cổng bến xe khóc ngon lành.
Sau đó tự nhiên có một chú xe ôm nhìn cũng trẻ trẻ thôi, chạy tới hỏi nó: "Sao mà khóc vậy con?" (Giống bụt quá hén). Con nhỏ sụt sùi kể lại sự tình, chú đó nghe xong mới móc ví ra nói: "Chú sáng giờ mới chạy được có 2 chuyến thôi nên không có nhiều, thôi con cầm tạm nhiêu đây mua vé đi" - nói rồi chú đó rút ra đúng 120.000 đồng đưa cho nhỏ bạn mình mà không đề cập tới chuyện trả nữa.
Nhỏ bạn mình cảm ơn rối rít, còn hỏi số điện thoại và hẹn ngày quay lên Sài Gòn sẽ trả chú. Tuy nhiên, sau đó nó có quay lên và nhiều lần liên lạc với số điện thoại đó mà không được. Không biết chú xe ôm tốt bụng đó giờ ở đâu rồi, nhỏ bạn mình nói giờ mỗi lần ra bến xe về quê, nó vẫn ngó nghiêng tìm chú đó mà không thấy.
Đôi khi người ta làm việc tốt mà không mong báo đáp, nhưng họ đâu biết là họ đang gieo vô lòng người khác những hạt mầm tốt đẹp. Những người đã được giúp đỡ cũng sẽ luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác, âu đó cũng là một cách trả ơn tốt nhất mà, phải không?
Đàm Hà Phú