Thay vào đó, họ chỉ ngồi bên ngoài phía hành lang, thi thoảng mới quay mặt qua cửa sổ nói đôi ba câu với người thân của mình. Nghe nói, cô gái đang làm hộ chiếu để chuẩn bị kết hôn với một anh chàng người Hàn Quốc và sẽ theo chồng xuất ngoại. Phải chăng vì vậy mà họ sợ chẳng may bị đưa hình mình lên mặt báo thì sẽ ê chề vì ai?
1. Trưa ngày 3/3/2011, Võ Thanh Hùng (tên bị cáo, SN 1959, ở KV2, phường Ngã Bảy, thị xã Ngã Bảy, tỉnh Hậu Giang) đi nhậu lai rai với hai người bạn cùng xóm. Khoảng hơn 15h, dù đã say bí tỷ nhưng Hùng vẫn chưa chịu về nhà ngủ mà tiếp tục lững thững đi tìm chỗ có “tăng hai”. Hùng đi qua nhà người em cọc chèo tên H. ở cùng xóm để rủ anh H. nhậu tiếp. Tuy nhiên, do cũng đã xỉn nên anh H. từ chối và Hùng đành quay về.
Vừa quay ra đến cổng, Hùng gặp cháu Y. (SN 2000, con ruột của anh H.) đi học về. Gặp dượng Ba của mình, cháu Y hồn nhiên nói: “Tết giờ dượng Ba chưa có lì xì cho con” rồi đi vào nhà cất cặp định đi chơi với bạn. Ngập ngụa hơi rượu, nhìn thấy đứa cháu gái đang tuổi mới lớn có khuôn mặt khả ái, Hùng đã không kìm chế được lòng ham muốn dục vọng thấp hèn của mình.
Để thực hiện được ý đồ đen tối, Hùng đã nói với cháu Y.: “Lại nhà dượng Ba, dượng cho con hai mươi ngàn”. Cháu Y tưởng thật nên vui mừng đi theo. Về đến nhà, Hùng kéo cánh cửa xếp bằng sắt lại, chỉ để hở một khoảng cho một người đi qua rồi lên võng nằm chờ. Cháu Y. đi vào trong nhà, đi lại gần võng nơi Hùng đang nằm và đòi Hùng cho số tiền 20.000 đồng như đã hứa.
Lúc này, Hùng ôm lấy cháu Y. và nói: “Nhìn mặt thấy cưng quá, hôn miếng coi” rồi hôn nhiều cái vào mặt của cháu Y. Cháu Y vùng vẫy thoát ra nhưng bị Hùng kéo lại, đè ra sàn nhà và giở trò thú tính. Dù cháu Y. phản kháng nhưng Hùng vẫn tiếp tục sàm sỡ khắp cơ thể cháu bé.
Một lúc sau, cháu Y. mới giằng ra được, chạy ra phía trước sân nhà và kêu Hùng cho tiền như đã hứa. Hùng dẫn Y. ra chỗ vợ mình (là dì ruột của cháu Y.) đang bán hàng, xin 20.000 đồng để cho cháu Y. nhưng vợ Hùng không có. Hùng xin 10.000 đồng nhưng vợ cũng không cho. Sau đó, cháu Y. về nhà kể toàn bộ sự việc cho mẹ và cô ruột nghe. Gia đình cháu Y. lập tức đi trình báo chính quyền địa phương.
Trước lúc Hùng bị truy cứu trách nhiệm hình sự, gia đình Hùng và gia đình cháu Y. đã thử thỏa thuận giải quyết vấn đề dân sự với nhau nhưng qua hai lần đàm phán đều không có kết quả, gia đình Hùng vẫn không bồi thường cho cháu Y. một đồng nào mặc dù điều kiện kinh tế rất khá giả. Mặt khác, sau khi nhận cáo trạng của Viện kiểm sát, lợi dụng việc được tại ngoại, Hùng đã bỏ trốn lên TP.Hồ Chí Minh. Mãi đến sau ngày 6/9/2011 - ngày Hùng bị bắt theo lệnh truy nã, gia đình Hùng mới mang 7 triệu đồng đến bồi thường cho đứa cháu gái tội nghiệp của mình.
2. Cuối năm 2011, TAND thị xã Ngã Bảy đã đưa vụ án ra xét xử sơ thẩm. Tại phiên tòa, Hùng không thừa nhận mình có ý định dâm ô với cháu Y. mà cãi rằng “bị cáo chỉ giỡn chơi”, “chỉ hôn lên mặt cháu Y. có một cái...”. Tuy nhiên, với những chứng cứ đã thu thập được, Tòa vẫn tuyên phạt Võ Thanh Hùng 12 tháng tù về tội “Dâm ô với trẻ em”. Sau phiên tòa, Hùng không kháng cáo nhưng người đại diện hợp pháp của bị hại là mẹ cháu Y. đã làm đơn kháng cáo xin giảm án cho người anh rể của mình.
Tại phiên tòa phúc thẩm ngày 15/2/2012 vừa qua, khi được HĐXX TAND tỉnh Hậu Giang hỏi về lý do kháng cáo, mẹ cháu Y. nói: “Vì cảm thấy quá đau lòng cho bị cáo”. Rồi người mẹ trẻ này tiếp tục giãi bày: “Vì việc này mà vợ chồng, chị em sứt mẻ tình cảm với nhau nên tôi xin tòa xem xét giảm nhẹ cho bị cáo hoặc cho ảnh được hưởng án treo vì con tôi cũng chưa bị xâm hại (bị giao cấu - PV)”.
Trả lời câu hỏi của vị chủ tọa rằng vì sao lại có hành vi xấu xa như vậy với cả cháu ruột của vợ mình thì Hùng đổ thừa: “Dạ, tại bị cáo xỉn quá nên không biết gì nữa”. Chủ tọa lập tức bác bỏ lời nại này: “Nếu bị cáo xỉn không biết gì sao lại biết kêu cháu Y. qua nhà để cho tiền, biết thực hiện những hành vi dâm ô như vậy...? Đó chỉ là những lời ngụy biện của bị cáo!”.
Vị chủ tọa tiếp tục: “Nếu cháu Y. không vùng vậy thoát ra được, liệu bị cáo có dừng lại ở những hành vi như vậy hay sẽ còn thực hiện những hành vi đồi bại khác?”. Hùng lí nhí: “Dạ, bị cáo không có ý định là sẽ giao cấu?!”. “Sao bị cáo lại bỏ trốn?” - chủ tọa tiếp tục hỏi. “Dạ! Bị cáo không có bỏ trốn chỉ vì không biết ngày nào Tòa sẽ xét xử nên bị cáo mới đi Sài Gòn làm việc?!”.
Tòa phân tích, giáo dục cho bị cáo việc bị hại vùng vẫy và thoát ra được cũng là may mắn cho bị cáo vì nếu bị cáo nảy sinh ý định giao cấu với bị cáo sẽ cấu thành tội “Hiếp dâm trẻ em” có khung hình phạt cao nhất là đến tử hình...
Cuối cùng, Tòa phúc thẩm nhận định: Việc cấp sơ thẩm truy tố và xét xử bị cáo về tội “Dâm ô với trẻ em” là hoàn toàn có đủ căn cứ, đúng người đúng tội, đúng pháp luật. Mức hình phạt 12 tháng tù là tương vứng với tính chất, mức độ hành vi phạm tội của bị cáo nên TAND tỉnh Hậu Giang đã tuyên y án sơ thẩm.
Thanh Tâm (Pháp luật Việt Nam)