Buồn chứ, ta tìm đến buồn dường như chỉ để quên đi cuộc tình xót xa kia, như một bài hát đã nói: “Buồn ơi hãy đến với ta, để quên chuyện tình xót xa…”
Nhưng làm sao ta quên được? Làm sao quên được chuyện tình của ta, người tình của ta, dù rằng người ta yêu thương nhất lại là người xé nát tim ta?
Sau khi đã trải qua tất cả những cung bậc kia, có khi ta ngồi ngẫm lại, và chợt nhận ra rằng tình yêu của ta vẫn còn đủ lớn để cầu chúc cho em những gì tốt đẹp nhất, rằng, dù sao đi nữa, “tôi vẫn yêu em”…
“Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy
Có lá buồn gầy,
Dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em
Tựa vai nhau cho nhau yên vui ấm áp cuộc đời
Tìm môi nhau, cho nhau rã nát, rã nát tim đau
Vừa đôi tay, ước muốn tù đày,
Tóc rối bạc màu vết dấu tình sầu
Nhìn em, nhìn em giây phút, muốn nói yêu em
Xin cho tôi, tôi như cơn ngủ
Ru em, đưa em một lần
Ru em vào mộng, đưa em vào đời
Một thời yêu đương
Cho tôi xin em như gối mộng
Cho tôi ôm em vào lòng
Xin cho một lần, cho đêm mặn nồng
Yêu thương vợ chồng
Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời
Dù cho em, em đang tâm xé, xé nát tim tôi
Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một thời
Cũng đã muộn rồi
Tình ơi! dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em”
Ta chợt nhớ đến những câu thơ của nhà thơ Đoàn Phú Tứ mà ta vẫn yêu thích:
“Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh”…
Hoài Thanh đã chú giải những từ ngữ trong 4 câu thơ ấy một cách tài tình, rằng: “Tím ngát tả đúng mối tình dìu dịu. Tím “ngắt” – sẽ đau đớn quá”, “hương thời gian là hương thứ hoa kia mà cũng là hương yêu, một thứ tình yêu đã qua lâu rồi, nên chỉ thấy thanh sạch, nhẹ nhàng.”
Âm điệu chầm chậm, buồn buồn cùng chất giọng trầm ấm đầy xúc cảm của Sỹ Phú cho ta cảm giác về một mối tình “thanh thanh” như vậy, khi đã qua rồi những đớn đau và chua xót. Ta sẽ không nói ra những lời cay đắng đâu, sẽ không để cho dĩ vãng tiếp tục làm em phải xót xa. Là những lời cuối dành cho người trong mộng của mình, ta muốn đó là những lời tốt đẹp nhất khi mà tình yêu của ta dành cho em vẫn còn nhiều, nhiều lắm…
Những từ “dù sao”, “dù cho”, “dù sao đi nữa”, “xin cho tôi”… lặp lại rất nhiều lần trong ca khúc. Không những vậy, cấu trúc câu hát cũng lặp lại, câu sau gối lên câu trước (dù cho mưa – dù cho mây – dù có gió; tựa vai nhau – tìm môi nhau; cho nhau yên vui – cho nhau rã nát; ru em – ru em vào mộng; cho tôi xin – cho tôi ôm em; dù mai đây – dù cho em – dù có ước…) như tâm trạng chất chồng của ta vậy… em có biết ta nuối tiếc lắm thay, khi ta đã không còn là người sẽ đưa em đến cuối cuộc đời này? Ta vẫn tự hứa với mình sẽ đi cùng em đến cuối con đường dù cho có chuyện gì đi nữa, nhưng phải làm sao đây khi “yêu thương vợ chồng” đối với ta và em cũng chỉ là “gối mộng”, là “ước muốn tù đày” không thể nằm trong đôi tay ta?
Những ước muốn giờ đây cũng thật xa vời quá, phải không em? Nhưng em hãy cho ta nói ra hết trong những lời tình cuối dành cho em nhé. Vẫn biết rằng đã quá muộn màng, nhưng ta vẫn không thể kìm lòng mình được. Giá như ta được là cơn ngủ để thêm một lần vào cõi mộng cùng em, như vậy cũng đủ để ta mãn nguyện rồi.
“Tình ơi! Dù sao đi nữa, tôi vẫn yêu em”, nếu như có ai đó thay ta đưa em đi tới cuối cuộc đời, ta vẫn cầu chúc cho em được hạnh phúc. Ta không trách em đâu, bởi vì, ta vẫn yêu em, yêu em cho dù tất cả đã trở thành “vết dấu tình sầu” mà thôi…
Phan Hoàng Linh
Cảm nhận cuộc sống cùng Người đưa tin blog Độc giả có những cảm nhận về cuộc sống cần chia sẻ cùng bạn bè, người thân, hãy viết cảm xúc đó, và vui lòng gửi về chúng tôi theo địa chỉ email: blog@nguoiduatin.vn. Bài viết có tính chất phi thương mại nên không tính nhuận bút. Trân trọng! |