Bản giải trình 31 trang đã được anh Trần Ngọc Thịnh chia sẻ ngay trên fanpage của anh:
Công văn của NXB Văn học do ông Nguyễn Anh Vũ - Phó Giám đốc phụ trách ký gửi kèm bản giải trình
Hình ảnh visa 12 nước Huyền Chip đã đi qua
Nội dung bản giải trình được anh Trần Ngọc Thịnh tóm tắt :
1. Về chuyện xin Visa:
Vẫn nói như họp báo, chính sách visa mỗi nước khác nhau. Không thấy chụp hộ chiếu có con dấu hải quan gì cả. Huyền Chip viết "Lý lẽ mọi người đưa ra tôi có thể tóm gọn lại rằng "Xin visa tất cả các nước cần chứng minh tài chính mà tôi thì không thể nào có tiền mà chứng minh được". Sau đó giải thích rất dài dòng là chính sách visa nước này khác chính sách visa nước kia. Nhiều bạn chỉ đi các nước phát triển nên không thể so sánh với các nước Huyền Chip đã đi được. Huyền Chip viết "Có lẽ các bạn quên mất hay không biết tôi đi những nước nào. Hầu hết các nước tôi đi là những quốc gia đang phát triển với chính sách visa khá thoải mái" để giải thích việc xin visa dễ dàng.
2. Về việc tại sao đi lại giữa Israel và Palestines lại dễ dàng thế.
Vẫn như họp báo, Huyền Chip không giải thích được chính sách ngoại giao, quan hệ quốc tế. Chỉ biết là từ Israel sang Paletines rất dễ, đi xe bus. Huyền Chip viết "Palestine không có sân bay nên cách thông thường nhất để vào là qua Israel. Nếu chuyện Palestine thực sự khó thế thì làm sao hàng năm vẫn có hàng triệu du khách đến đây". Huyền Chip viết "Tôi đã sang Israel (tôi có visa, con dấu và rất nhiều ảnh ở Israel). Tôi đã sang Palestine (tôi có rất nhiều ảnh ở Palestine)" rồi sau đó dẫn link mấy bài báo trên Tiền Phong và album ảnh trên Facebook.
3. Về số tiền $700
- 700$ là số tiền ban đầu, còn đâu làm thêm, viết bài cho Tiền Phong và www.walyou.com/author/chiphuyen
- Bản thân Huyền Chip không phải là người giật tít báo, lấy con số "700 đô" và "25 nước" ra để đánh bóng tên tuổi. Tôi không PR. Tôi ko hiểu sao báo chỉ quan tâm đến tôi thế, tôi từ chối phỏng vấn vì nghĩ là nhiều người xứng đáng hơn tôi, nhưng tôi từ chối thì báo chí bảo tôi "kiêu", có phóng viên nói tôi "xấc xược".
4. Về việc tôi có tự đi bằng sức của mình không
a) Tôi có ekip đi kèm?
- Ảnh tôi đẹp không phải có ekip, tôi nhờ người chụp hộ, hoặc set tự động
- Tôi hỏi bạn nào nghi vấn, ekip đi kèm là ekip nào? Giờ họ ở đâu làm gì? Sao 2 năm họ không bị lộ ảnh? rồi một lô câu hỏi hỏi ngược lại độc giả
- Tại sao nhiều ảnh? Tôi thuộc dạng ít chụp ảnh, vì không phải lúc nào cũng muốn lăm lăm cái máy ảnh trong tay. Tôi đi 2 năm có từng đó ảnh là quá ít.
b) Tôi đi có tài trợ?
- Ban đầu có xin tài trợ và 1 công ty du lịch đồng ý tài trợ, nhưng rồi điều khoản rắc rối và ràng buộc nên thôi.
- Quảng Văn tài trợ? Không, Quảng Văn liên hệ với tôi sau khi tôi trở về từ châu Phi
- Tiền Phong tài trợ? Không, họ chỉ trả nhuận bút?
- ASUS tài trợ? Đó là ảnh chụp ở Châu Mỹ, không phải Á và Phi. Tôi tham gia chiến dịch của ASUS được trả công, không có nghĩa là ASUS tài trợ cho chuyến đi nào của tôi.
c) Chuyến đi này tiêu tốn hết 25,000 USD?
- Cái trên mạng chỉ là dự kiến thôi
- Mất blog là do đi Nam Mỹ, ít vào blog, ít check mail nên khi được bạn báo thì không để ý nên bị mất. Cảm ơn độc giả tìm lại giúp cache.
d) Tổng chi phí chuyến đi:
- Không ghi chép nên ko biết
- Có mấy ngày trời trên đường mà không chi đồng nào
- Có khi được gia đình địa phương giúp không quy ra tiền được
- Ở Ấn Độ, Nepal bạn có thể sống tốt với 1-2$/ngày?
e) Tiền từ gia đình tôi:
- Các bạn không nói thì tôi không biết nhà mình có nhiều tiền vậy đâu?
- Chuyện gia đình là chuyện riêng tư, tôi không muốn kể, nhưng tôi khẳng định gia đình không cho tôi tiền đi.
f) Tôi có sự trợ giúp từ bên ngoài?
- Huyền Chip viết "Tôi thừa nhận là tôi có sự trợ giúp từ bên ngoài" đó là người cho ăn, cho ngủ, cho đi nhờ, chăm sóc lúc ốm. Kết luận Huyền Chip viết "Có ai sống mà không cần người khác".
5. Làm sòng bạc:
- Đừng so sánh Châu Phi với Las Vegas
- Huyền Chip làm ở sòng bạc có tên New Africa, thuộc tập đoàn Kairo International
- Sòng bạc cấm chụp ảnh, nhưng 1 đồng nghiệp cũ lại gửi cho mấy tấm ảnh hiếm hoi.
6. Tại sao xin việc dễ dàng:
- Tôi chưa bao giờ nói xin việc dễ dàng?
- Xin việc phụ thuộc vào năng lực, người bản địa ở Tanzannia thì ngồi nhà tìm thông tin trên mạng, còn tôi phi thẳng đến xin việc
- Tôi thừa nhận tôi không có bằng cấp, nhưng tôi không chấp nhận ai đó đánh giá năng lực của tôi, chỉ có ai quen biết hoặc từng làm việc mới được nhận xét.
7. Chuyện gãy chân và hồi phục nhanh thế?
- Tôi nhớ là tôi ghi trong sách là bị gãy chân, nhưng không ghi trong sách là leo núi sau 1 tuần
- Gãy ống đồng không phải gãy lìa luôn cả ống đồng mà là "rạn xương ống đồng".
- 100km/h là một cách nói thôi.
8. Về dấu xuất nhập cảnh:
- Sẵn sàng cho phóng viên, nhà báo xem kiểm chứng, nhưng không cho chụp ảnh đưa lên mạng
- Ở Sài Gòn không cho xem vì thanh niên nghiêm túc "vô lý một chút" và độc giả cũng đồng ý không cho xem
- Huyền Chip viết sẽ trình bày các con dấu của các nước được nhắc tới trong 2 tập sách, những nước khác còn lại không nêu ra vì lý do cá nhân. Huyền Chip khẳng định sẵn sàng đối chứng với cá nhân, tổ chức có thẩm quyền, chứ không giấu.
- Đã về Hải Hậu, Nam Định làm mới hộ chiếu, xin visa. Đã đổi hộ chiếu khi về Việt Nam từ Brunei nên trong hộ chiếu hiện tại tôi cầm trên tay chỉ có visa kể từ sau đó mà thôi.
- Bạn này chụp hình ảnh visa các nước sau: Myanmar, Ấn Độ, Nepal, Ai Cập, Isarel, Sinai (thuộc Ai Cập), Ethiopia, Kenya, Tanzania, Zambia, Zimbabwe, Mozambique.
9. Nghi án đạo văn
- Ý tưởng ảnh bìa: Không phải chỉ mỗi chị Lan Anh nghĩ ra đâu. Trước chị nhiều dân ba lô chụp như thế rồi. Ảnh tôi do bạn Asher Leiss chụp, bạn ấy đi sau tôi, thấy hay hay nên chụp thế đó. Asher có đạo ý tưởng chị Lan Anh không, cái này chỉ Asher biết thôi.
- Chuyện rung động trên đường đi: Huyền Chip viết "Làm người ai chẳng không biết rung động, chả lẽ mỗi Lan Anh mới được quyền viết về những rung động này hay sao, còn tất cả những người viết sau chị đều là đạo ý tưởng của chị?
- Huyền Chip viết "Thậm chí, nếu có giống thì tôi cũng không nghĩ rằng chị Lan Anh mới là người duy nhất gặp lợn rừng"
- Huyền Chip nhắn trong giải trình, đây là chuyện 2 chị em.
10. Lộ ảnh bán nude:
- Vẽ body paiting ở Israel, rồi Huyền Chip trích 1 đoạn trong sách dài lắm để nhắc lại chuyện đó.
- Ảnh đẹp tôi post lên Facebook cho bạn bè xem. Nhưng bố mẹ tôi la quá trời nên tôi hạ xuống. Tôi không biết ai đã download ảnh từ đợt đấy và tại sao lại nhằm đúng lúc này để đưa lên.
11. Việc copy ảnh trên mạng để chứng minh mình đi:
- 28/9 Khampha.vn đăng bài nói tôi "cung cấp" ảnh 22/25 nước. Infonet và nhiều trang khác đăng lại. Tôi không biết gì cho đến khi PV báo này gọi điện trách sao tôi ko gửi cho báo chị ấy.
- Tôi đã bị shock khi báo ghi "Huyền Chip cung cấp", tôi gọi cho Khampha.vn bài sửa ghi lại thành "Hình ảnh 18 nước Huyền Chip đi qua" (có chụp ảnh màn hình)
"Tôi thừa nhận tôi có làm những việc đó và việc đó là sai. Tôi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm về những việc làm này".
13. Về ảnh hưởng của cuốn sách:
- Vấn đề này nằm ngoài khả năng tranh luận của tôi
- Một cuốn sách hay công cụ nào, tốt xấu là do người sử dụng.
- Tôi chỉ kể chuyện của mình, tôi chia sẻ trải nghiệm của mình và tôi chịu trách nhiệm về hành vi của mình.
14. Về thái độ của tôi trong hai buổi họp báo:
- Tôi thừa nhận, tôi cư xử không khéo. Tôi thừa nhận tôi nóng tính và dễ mất bình tĩnh. Tôi không giỏi ăn nói trước đám đông. Tôi không phải người hoàn hảo, tôi 23 tuổi, tôi đang học hỏi để hoàn thiện bản thân.
- Bạn của tôi nói rằng "Lỗi của tôi là tôi chưa bao giờ chấp nhận mình là người của công chúng" Quả thực tôi chưa bao giờ chấp nhận điều đó.
Anh Trần Ngọc Thịnh cho biết, sau khi đọc xong 31 trang giải trình, anhh cảm thấy chưa thỏa đáng. 'Tác giả đã không trả lời rõ ràng và đầy đủ các nghi vấn mà tôi đã nêu ra trong thư kiến nghị. Đọc nội dung chắc độc giả cũng có thể đánh giá cách tác giả trả lời có trúng và đủ hay không. Tác giả thừa nhận mình sai nhưng không hề nhắc tới trách nhiệm của mình và ekip, cũng không có một lời XIN LỖI tới độc giả. Tác giả không hề đề cập gì tới việc tôi kiến nghị cấm phát hành sách".
"Hoàn toàn thất vọng về bản giải trình", anh Thịnh kết luận.
Phương Anh
(Lược đăng theo Facebook Trần Ngọc Thịnh)