Nắng còn vàng trên vai áo em một ngày trở gió, em đi qua giấc mơ của tôi mong một ngày yên bình!
Tôi thật vô tâm khi bỏ quên em sau vạt áo sơ mi nhàu nhĩ, vẫn cứ ngỡ em chưa về bởi hơi hoa sữa nồng nàn nhưng chưa đủ làm tôi tỉnh giấc sau giấc ngủ vùi.
Chớp khẽ đôi mi vẫn đang gà gật trên tấm giường màu gạch đổ, em ùa qua khe cửa khẽ gọi tên tôi thầm thì rằng em đã tới, tôi giật mình tỉnh dậy với cả tá những nghĩ suy về những cái hẹn với em – tháng 9!
Tôi lao như tên bắn về phía cánh cửa sổ có vài vết sẹo, ngỡ ngàng khi trước mặt mình là chùm hoa sữa trắng trong mang màu mưa qua phố.
Vẫn hương thơm ngào ngạt ru tình ru người vào miền hoài cổ, chùm hoa bé bỏng cuộn tròn khẽ trao cho buổi sáng muộn màng một chút hương quyến luyến.
Em đây rồi, nhỏ bé dịu dàng với thứ hương mê hoặc những gã trai như tôi vụng về lãng mạn, có tiếng yêu cũng chẳng nói rõ ràng.
Em đây rồi, em kéo mùa thu sang hay mùa thu đã đánh thức em bằng cái hôn bất chợt trong chiều se lạnh.
Đường phố hôm nay thật lạ, vẫn nắng vàng và trời xanh, vẫn còi tàu nhộn nhịp mà sao tôi thấy bình yên, người ta đi bên nhau cứ so vai kì quặc, người ta đi ngoài kia cứ hít hà rồi nở nụ cười khó hiểu.
Ôi có khó hiểu và kì quặc đâu khi mùa thu là thế, dưới bầu trời quang đãng mùa thu một mình độc chiếm cảm tình của biết bao nhiêu trái tim thổn thức.
Và tôi nhớ đến em, cô gái mà tôi gọi là đã từng!
Tôi yêu em như yêu những dải hoa sữa chạy dài trên phố đông. Không thương yêu mình đấy cũng là tội lỗi mà thương yêu kẻ vô tâm là quá đỗi vô tình.
Biết thế mà sao lòng người xa không đặng, tôi cứ lặng lẽ giấu mặt, thì thầm trong đêm, ngào ngạt tỏa hương trong đêm khuya vắng lạnh, xấu xí nên chỉ ngậm ngùi quanh quẩn trên cây.
Tôi muốn được là hoa sữa, lặng lẽ đi bên em trong những ngày gió lạnh, lặng lẽ yêu thầm nhớ trộm, lặng lẽ đến và đi, lặng lẽ chứng kiến niềm vui nỗi buồn, lặng lẽ gieo mình xuống đất, thiêm thiếp tan vào đất mà đợi những mùa thu qua.
Tôi muốn được là nắng chiều mơn man trên đôi vai em gầy guộc…
Nhưng tiếc rằng em chưa bao giờ thuộc về tôi, thuộc về người đàn ông đã đi qua 2 mối tình ngậm trái đắng.
Em coi tôi như một vị khách qua đường lịch sự với dăm câu hỏi han vài câu trò chuyện.
Mùa thu không phải mùa của em và cũng chẳng phải mùa của tôi, tôi yêu mùa thu bởi đó là mùa em đến.
Ngược đường ngược nắng, tôi chạy dài trên con dốc đón đưa, chờ em mỗi giờ tan sở, lặng ngắm em như chiếc bóng liêu xiêu dưới ánh đèn đường vội tắt.
Cứ như thế trong suốt những ngày dài, tôi trở thành gã trai si tình trong những câu chuyện mà tôi ghét cay ghét đắng.
Có lẽ vì quá chú tâm đến em mà tôi đã lỡ hẹn với tháng 9 với cả ngàn lời hứa hẹn. Nhưng có là gì đâu khi lý do là em, lý do duy nhất để tôi bất chấp lỗi hẹn với thế giới nhiều màu!