Ly hôn – liều thuốc không phải ai cũng đủ can đảm uống thử

Liệu có mấy người nhẹ nhõm nói ra hai từ Ly hôn khi cuộc hôn nhân đang đứng trên bờ vực thẳm.

img
img

Ngày ấy ta cùng nhau xây dựng vùng trời bình yên với những ước mơ giản dị, một mái nhà đủ để ta tránh bão, một căn bếp nhỏ đủ ấm để đổ lửa ngày mưa, một tách cà phê, hai mái đầu nghiêng cùng những câu chuyện trên trời dưới biển.

Một ngày giông bão, vẫn hai con người ấy họ vẫn đứng lặng hồi lâu để nhìn nhau sau cơn bấn loạn của cảm xúc, sau những cãi vã, những va đập và cả những mảnh vụn thủy tinh nằm chỏng chơ trên sàn nhà.

Họ lướt qua nhau, trên môi thả nhẹ hai từ “Ly hôn”.

Ly hôn là chia nửa hạnh phúc, là chiếc bát vỡ đôi, chiếc chăn xé nửa, thậm chí mùi hương quen thuộc của đối phương cũng bị xé rách nham nhở. Trong cơn tức giận, hai chữ ly hôn như liều thuốc an thần trấn an mọi chuyện.

Ly hôn suy cho cùng chỉ là một bản hợp đồng đã hết hạn, dù cảm xúc có dẫn lối đến đâu thì người ngoài không có quyền phán xét.

Anh ấy thay đổi, cô ấy thay đổi, chúng ta không còn hợp nhau, chúng ta giải thoát cho nhau, nhưng mấy ai đủ bình tĩnh để nhìn lại chặng đường họ đã cùng nhau đi qua.

Trước khi cãi nhau, họ từng ước có một chiếc túi áo khổng lồ để mang nhau đi đến nơi cùng trời cuối đất.

Trước khi buông lời miệt thị nhau, họ từng dành cho nhau cả tá lời yêu thương ngọt ngào, những lời hứa hẹn, những buổi hẹn hò vội vã.

Trước khi bát vỡ đũa tan, họ cùng nhìn nhau âu yếm trong căn bếp chật chội vỏn vẹn 10m2 đầy thiếu thốn. Ấy vậy mà món ăn gia đình vẫn cứ đủ mùi đủ vị.

Ngày hôm ấy, anh nhìn thấy cô lộ nguyên hình là một bà vợ lắm điều, thích kiểm soát, lúc nào cũng đay nghiến vào đầu anh những lời trách móc, những câu hỏi liên tục về tiền.

Anh thất vọng chìm vào men say như một cứu cánh, trong cơn mơ màng, anh nhớ về khuôn mặt hiền hậu cùng nụ cười khiến anh từng tử bỏ tất cả mà si mê.

Ngày hôm ấy, cô nhìn thấy anh tay trong tay với người phụ nữ xa lạ. Nhìn vào gương, cô tự ti lùi chân về phía lòng đường. Cô đây sao, người phụ nữ sồ sề, nhăn nheo lôi thôi trong bộ quần áo cũ bợt, tay cầm chiếc làn hoa tanh tưởi mùi thịt tươi.

Còn người ta, thơm nồng mùi nước hoa trung tâm thương mại đắt đỏ, mịn màng, trẻ trung lả lơi bấu vào vai người đàn ông từng trồng cây si trước cửa nhà bất kể mưa gió của nhiều năm về trước.

Mọi chuyện đã sang trang, giữa họ không còn tồn tại hai chữ tình yêu mà chỉ còn là trách nhiệm.

Họ đã biết bí mật của nhau, nhưng cứ vờ nhìn nhau với nụ cười gượng gạo. Họ không dám nói đến cái kết, không chấp nhận khi đến hai từ Ly hôn.

Dẫu sao trong tình cảm, là nam hay nữ đều nuôi trong lòng một chữ tham. Bỏ thì thương mà vương thì tội.

Sao lại phải cưỡng cầu, sao lại cố gàn hắn những vết nứt đã vài lần biến dạng. Đừng quá nghĩ ngợi về chuyện chia tay, thất bại trong hôn nhân thì sao chứ, chẳng qua chỉ là dừng chân đúng chỗ bởi đã lạc đường.

Người ta cứ mãi khắt khe mà buông lời gắt gỏng với người ly hôn: “Anh đã có vợ à”, “Cô có mấy đời chồng”,…mà không hề biết rằng họ không đáng bị nghe những câu hỏi duyên dáng đến vậy.

Dù cứng cỏi đến đâu, dù sắt đá thế nào, việc đặt bút trong vòng pháp luật để kết thúc phiên giao dịch tình ái cũng khiến người trong cuộc chịu tổn thương không ít.

Đi qua nắng mới thấy quý bóng râm, đi qua những ngày mưa ta mới lại yêu ngày nắng. Buông tay thôi khi đã hết yêu!

Khi đến nước ly hôn, đó không phải là tình yêu hờn giỗi, đó là sự giải thoát.

img