Một hành động hôm nào có thể tác động sâu sắc đến kết quả hôm nay. Chứ chẳng phải tự nhiên cơn lũ đến, tự nhiên thành công, tự nhiên vỡ hỏng, tự nhiên kết thành.
Thế nhưng, có nhiều khi chúng ta vẫn không ai chịu nhận ra điều ấy. Chúng ta hay đổ lỗi cho người này người nọ, cho hoàn cảnh kia, lý do khác. Mà bỏ qua cái đập cánh tưởng chừng nhỏ bé của chính mình!
Hôn nhân cũng vậy, tình bạn cũng vậy! Càng gần gũi, càng thân thiết thì sự tác động càng lớn. Mà có khi vì quá thân thiết nên ta thường vô tâm, vô tình với mỗi cái đập cánh của mình. Như một lời quấy quả cho qua mà thành sứt xước lòng tin về nhau. Như vài lần lơ đễnh mà lạc nhau dần. Tôi và anh cứ sau mỗi lần đập cánh là một lần lạc nhau, lạc nhau về 2 phía, xa dần, rồi chẳng còn hiểu nhau nổi nữa. Ai cũng từng để mất đi nhiều thứ đáng trân quý trong đời theo cách như vậy. Chỉ là có nhận ra không hay chỉ thở dài và đổ lỗi.
Cuộc đời, tôi vẫn cứ hay nói, thật chả nhiều nhặn gì cho cam. Cứ mất đi một người bạn, cứ sứt đi một mảnh tin yêu, cứ thêm một vệt xước là tôi lại thấy buồn. Có bao nhiêu bạn, bao nhiêu yêu, bao nhiêu tin vẫn thấy chưa đủ đầy. Mất đi một chút đã thấy bị vơi!
Cuộc đời mỗi người tài sản ta thấy không phải là có bao nhiêu tiền, bao nhiêu căn nhà mà là ta có bao nhiêu mối quan hệ còn ở lại, đồng hành cùng ta, còn nơi để muốn trở về, con người để muốn đi cùng và còn bao nhiêu tin, bao nhiêu yêu! Thứ tài sản hóa ra chẳng phải tính bằng hiện kim mà được tính bằng ta ở hiện tại.
Thành công của mỗi người trong cuộc đời được đo bằng những trải nghiệm, những trưởng thành và những thương yêu ta nhận được. Thứ mới mẻ vốn không phải là điều gì đó lần đầu tiên xuất hiện mà lại là nhận thức của ta về những điều đã qua, những con người ta đã gặp, những mối quan hệ, tình cảm mà ta với họ đã dành tặng cho nhau.
Mỗi ngày qua đi, bầu trời vẫn thế, mặt đất vẫn thế, cỏ cây hoa lá vẫn thế và kể cả ta vốn là vẫn thế. Thứ khác đi chỉ là tâm thế ta. Tâm thế của người vừa bước qua những cột mốc. Nên tự nhắc bản thân mình hãy xứng đáng hơn nữa với chính bản thân mình. Nhìn lại những gì đã qua để biết mình sẽ mang theo những gì khi đi tới. Kể cả những thứ bỏ lại vốn chẳng phải là quên đi, vứt bỏ mà là xếp lại, cất đi.
Có người bảo tôi: Sống vậy khổ đấy!
Bởi lúc nào cũng sẽ có người bỏ ta đi ngay cả khi ta đã kiệt cùng nỗ lực kia mà?
Ừ, thế thật! Có khi là thế thật!
Cơ mà đó là khi ta đã kiệt cùng nỗ lực rồi chứ chẳng phải vì ta đã từng vô tâm trong cái đập cánh hôm nào, trong một giọt mưa vô tình hôm nọ hay những lơ đễnh nhiều khi!
Vẫn là để nhắc mình sống để tâm vậy!