Vào một khoảng lặng giữa những bộn bề của cuộc sống, bất chợt tôi nhớ đến chính mình của một ngày xưa rất xưa, hồn nhiên và trong trẻo. Cái tuổi ngây ngô chẳng biết toan tính thiệt hơn, buồn có thể bật khóc, vui có thể nở nụ cười, không cần gồng mình trong những lo toan, càng không phải kìm nén những buồn đau mà bấy lâu muốn giấu…
Cuộc sống đôi khi bị bủa vây xung quanh bởi muôn ngàn sợi dây trói buộc vô hình. Đôi khi từ một người năng nổ, con người ta chợt thu mình lại để tự tạo vỏ bọc che chắn bản thân bởi những tổn thương từ người đời tạo nên. Khép lại cá tính bản thân, những mong muốn, cảm xúc…rồi đến một ngày con người ta quên mất cả mình là ai, trái tim chẳng buồn rung động nữa. Như một con ốc an toàn trong lớp vỏ xù xì cứng nhắc, đôi khi cảm thấy mình thật nhạt nhẽo và đơn độc.
Và rồi vô tình, chúng ta biến mình thành những diễn viên không chuyên đứng trên sân khấu cuộc đời, lao vào nhập tâm đến nỗi không phân định được đâu là thật, đâu là diễn. Như thế vốn không có gì sai trái, vì đơn giản mình không làm hại đến ai, chỉ là tự tạo vỏ bọc để khiến mình cảm thấy an toàn hơn mà thôi.
Thay vì sống cho mình, ta như đang sống hộ người khác, sống theo người khác. Để rồi trong những lúc nỗi cô đơn choáng ngợp tâm trí, tủi thân ùa về, sợ hãi ùa về, tuổi thơ ùa về… Ta cứ tiếc hoài những ngày tháng mộng mơ vui vẻ, tiếc hoài niềm vui nhỏ bé, tiếc cả tuổi trẻ đã đi qua…
Đôi khi, giai đoạn khó khăn nhất không phải không có một ai hiểu ta, mà chính bản thân còn không hiểu được mình đang muốn và cần những gì? Đời người là một “combo” trọn gói niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc hay khổ đau…tất cả chỉ có trong một gói mà không thể nào mua riêng từng thứ được. Đến khi trưởng thành, ta chợt phát hiện ra rằng chỉ có hai bàn tay của mình, một là để giúp đỡ người khác, và một là để tự cứu chính mình thoát khỏi vũng lầy của cám dỗ.
Giữa những xoay vần của cuộc sống, khi con người ta càng trưởng thành thì lại càng vô tình lãng quên cách yêu thương chính mình. Chỉ đến một lúc nào đó, khi mệt nhoài với tất cả, ta muốn tìm về với kí ức để nhớ một thời ta đã từng đi qua, những năm tháng tuổi thơ đầy khát vọng.
Ta chẳng còn muốn trách cứ điều gì khi ai đó đã đi qua cuộc đời, cũng chẳng muốn khiến cho một ai phải day dứt, thương hại mình mà quay mặt lại. Chỉ là nghịch lý cứ như vậy, tự mình làm mình đau, rồi cũng tự mình xoa dịu mình, đợi đến một ngày nào đó thời gian sẽ vỗ về còn ta có thể an yên mà bình lặng bước tiếp.
Và rồi, thói quen nghe những bản tình ca buồn sẽ chẳng còn nữa, không cần cố ép mình theo những sở thích của người khác, cũng chẳng còn muốn nghĩ viển vông về những điều không xứng đáng… đó là lúc ta học cách yêu chính bản thân mình.
Đã đến lúc, chúng ta phải học cách sống cho riêng mình, sống theo những gì mình muốn và con tim mình mách bảo. Người ngoài hãy cứ phán xét, dù sao điều đó cũng chẳng còn là thứ mà chúng ta đáng phải bận tâm. Ép mình thay đổi chẳng còn là điều ta cố gắng, chỉ muốn bản thân của hiện tại và đôi khi hoài niệm về những hồi ức đẹp đã cũ, không ồn ào, không vội vã, cũng không quá cuồng nhiệt. Chỉ lặng lẽ, không vui cũng không buồn rầu, không đặt quá nhiều hi vọng nhưng chưa bao giờ có ý định từ bỏ hay buông xuôi. Không cần thiết phải chân tình nhưng cũng chẳng dối lừa ai, cái ta cần là bản thân của hiện tại, không hào nhoáng, không bon chen, chỉ vậy thôi…
"...Tôi nhớ tôi của năm tháng đó
tim như một cơn gió
không neo đậu phương nào…"
(Nguyễn Phong Việt)
Thục Nguyên