Hai người đàn ông tóc hoa râm giữ một nắm các tờ hóa đơn nhỏ và đứng bảo vệ ở bậc cầu thang tối tăm của một ngôi nhà ba tầng ẩn bên một hiệu thuốc.
Một người đàn ông gầy gò, khoảng 60 tuổi, kéo khóa quần lên, đi ra khỏi phòng. Lúc đó còn chưa đến buổi trưa. Tổng số tiền ông ta trả là 12 tệ, tương đương 2 USD hay 42.000 đồng.
Mại dâm 10 tệ phổ biến ở những thị trấn nghèo ở Trung Quốc. Ảnh: SCMP
Một dãy cửa màu vàng, một số đóng, một số mở. Chỉ có hai loại người đến chỗ này và họ biết họ muốn gì, đàn ông muốn sex giá rẻ và đàn bà khánh kiệt cần tiền.
Đây là cảnh tượng phổ biến ở những cửa hàng sex 10 nhân dân tệ (khoảng 34 nghìn đồng). Những nhà thổ rẻ tiền khá phổ biến ở những thành phố, thị trấn kém phát triển, phục vụ cho những tầng lớp thấp nhất của xã hội, những người không thể trả nhiều hơn. Những gái mại dâm đã cứng tuổi và bị đào thải khỏi các thành phố lớn cũng thường tìm đến những nhà thổ thấp cấp.
Như những mặt hàng khác tăng giá trong cơn lạm phát thì các dịch vụ đi kèm với mại dâm 10 tệ cũng tăng giá. Mại dâm tiêu tốn khoảng 25-40 tệ, nghĩa là còn rẻ hơn một vé xem phim bình thường, nhưng vẫn có thể giảm giá với khách hàng quen.
Shan, một phụ nữ gian truân, gần 30 tuổi, là một trong số rất ít công nhân tình dục trẻ tuổi ở cửa hàng mại dâm 10 tệ ở khu tự trị Quảng Tây. Không đủ xinh đẹp để kiếm được chỗ khác nhiều tiền hơn, cô đã làm ở đây ba năm qua. Thỉnh thoảng cô cũng gặp may và nhận được 50-100 tệ khi gặp khách "sộp" và kiếm từng đồng để gửi 5.000 tệ về quê, chữa bệnh bạch hầu cho em gái 15 tuổi.
"Cuộc sống của em tôi phụ thuộc vào số tiền tôi gửi về. Gia đình tôi đã trả 1 triệu nhân dân tệ để chữa bệnh cho nó. Còn tôi có việc gì khác để làm? Nhà tôi từng có một chiếc ôtô, một ngôi nhà và mọi thứ, cuộc sống thật dễ chịu.
"Trước khi tôi vào đây ba năm trước, tôi do dự không dưới 30 lần và không dám bước vào. Tuy nhiên, tôi cần kiếm tiền và tôi buộc phải vào.
"Tôi đã khóc rất nhiều lần sau mỗi lần đi khách trong hai tuần đầu. Đây không phải là việc dễ dàng để quen, nhưng tôi phải chấp nhận thực tế", Shan nói.
Với sức khỏe yếu, Shan hy vọng có thể dành dụm đủ tiền để rời khỏi ngành công nghiệp sex và sẽ mở cửa hàng quần áo online trong tương lai.
Đa số gái mại dâm trong các cửa hàng sex giá rẻ khoảng 40 tuổi hoặc hơn, có một số 50 và 60 tuổi. Trình độ thấp, việc dùng bao cao su là có thể thương lượng được, do đó 90% gái mại dâm mắc các bệnh lây qua đường tình dục, một người đấu tranh cho quyền lợi của gái mại dâm cho hay.
"Họ ít có ý thức về nguy cơ HIV/AIDS, có nghĩa là họ dễ dàng bị đẩy đến tình cảnh không được bảo vệ. Một số thậm chí nghĩ rằng họ có thể nhận được trợ cấp của chính phủ nếu bị AIDS", người này nói.
Theo Tổ chức Y tế Thế giới và theo báo cáo của cơ qua Giám sát Nhân quyền có trụ sở ở New York công bố hồi tháng 5, Trung Quốc có đến 4-6 triệu công nhân tình dục, mặc dù một số nghiên cứu khác đưa ra con số 10-20 triệu.
Chính sách một con và tư tưởng trọng nam khinh nữ ở Trung Quốc khiến cho số đàn ông nhiều hơn phụ nữ. Tỷ lệ giới tính mất cân bằng tạo ra nhu cầu tình dục giá rẻ rất lớn trong số hàng trăm triệu nam công nhân là lao động di cư. Cuộc khảo sát năm 2009 cho thấy khoảng 30% đàn ông đã có vợ đi làm xa nhà có đến các nhà thổ.
Phóng viên tờ South China Morning Post đến tận một nhà thổ 10 tệ ở Bobai, một thị trấn ở vùng sâu của Quảng Tây, cách thủ phủ Nam Ninh 300 km. Những người ở xa đến thì không thể tìm thấy nhà nghỉ này. Nhà nghỉ nằm sâu sau khu chợ bán vải và các đặc sản địa phương.
Ở một nhà thổ này, phần lớn các khách hàng là những ông già, thợ xây, công nhân ngoại tỉnh, một số khác là những chàng choai choai tò mò. Cánh cửa đóng có nghĩa là công việc đang được thực hiện, nhưng khách hàng được phép nhìn vào bên trong để suy nghĩ có chọn người phụ nữ trong đó hay không. Khách hàng chưa quyết định thì nán lại ở hành lang, quan sát các cô gái trang điểm lòe loet, mặc quần ngắn cũn và áo hở hàng đang ngồi xem TV hoặc thêu tranh chữ thập trên giường.
Căn phòng khoảng 6m2, đồ đạc gồm một giường đôi, gối, tủ và TV cùng một bệ xí xổm. Giá thuê là 40-50 tệ một ngày. Mỗi nhà có khoảng 15 phòng như vậy.
"Không còn phòng nào rỗi ở tầng 2 đâu, thử tìm trên tầng 3 xem . Tôi thấy một cô trên tầng 3 đấy vừa dọn đi ", một người bán dâm khoảng 40 tuổi nói. Cô cho biết đến từ tỉnh Quý Châu nghèo khó.
Khi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cánh cửa mở, mắt cô không rời khỏi bộ thêu trong đó có dòng chữ Trung Quốc có nghĩa là "cầu mong cho gia đình bình yên" và chia sẻ kinh nghiệm với cô gái mà cô tưởng là đồng nghiệp mới vào nghề. Trên chiếc gường của cô có 3 gói bao cao su và một tuyp thuốc bôi trơn.
Ye Haiyan, người hoạt động vì quyền của gái bán dâm, cho biết những công nhân tình dục nghèo khó không thể nộp tiền bảo kê thì thường bị cảnh sát bắt. Ảnh: SCMP
"Em có thể đi hỏi bà chủ xem còn phòng không. Làm ăn ở đây thì không tệ, mỗi ngày có 6-7 khách. Em nên dùng bao cao su, nhưng đấy là tùy em", cô nói và còn nhiệt tình cho số điện thoại của chủ nhà.
Cô nói rằng các nhà nghỉ vắng vẻ như thế này hiện tại khá an toàn, chỉ cần không ai tiết lộ ra bên ngoài, với cảnh sát, đặc biệt là với nhà báo.
Cảnh sát và nhà báo là hai nhóm người mà các gái mại dâm sợ nhất, thậm chí càng sợ hơn sau khi Ye Haiyan, người được thả sau quá trình cải tạo, lên tiếng ngày một nhiều, thu hút sự chú ý của các nhà báo.
"Cảnh sát thường bám theo các nhà báo khi họ rời thành phố. Nếu các gái mại dâm bị lộ khi đang nói chuyện với các nhà báo thì họ sẽ bị bắt, bị phạt và cả nhà thổ bị đóng cửa. Nhiều người sẽ thất nghiệp", một nhà hoạt động khác nói.
Ở Bobai, hoạt động mại dâm diễn ra tràn lan, hàng đêm, hàng chục tờ rơi quảng cáo các gái gọi được nhét vào các cửa phòng khách sạn. Giá thấp nhất là 150 tệ cho 20 phút với các cô gái trẻ, 20-30 tuổi và được các bảo kê dắt đến. Họ có thể kiếm 6.000-10.000 tệ mỗi tháng. Những người già hơn chỉ kiếm được một nửa hoặc thấp hơn nữa.
Ye nói rằng có 3 loại gái mại dâm ở Trung Quốc. Họ được phân loại theo tính "hợp pháp" dù tất cả các hoạt động mua bán dâm đều là bất hợp pháp ở đây.
Những người được coi là "bất hợp pháp" và những gái mại dâm bần cùng như Shan, người thường bị khai thác và tống tiền trong các cuộc truy quét vì họ không có tiền để "chạy chọt". Những người có mối liên hệ với cảnh sát và thỉnh thoảng bị bắt thì coi là "bán hợp pháp".
"Những người 'hợp pháp' là những cô gái trẻ đẹp với thu nhập cao, phục vụ cho các khách VIP. Họ lái xe đắt tiền và dùng túi hàng hiệu. Họ thường cố tình quên rằng mình thực chất là gái mại dâm", Ye nói.
Các quan chức địa phương lạm quyền, tham nhũng, cũng khiến các gái mại dâm ở huyện Bobai cảm thấy bị chèn ép, như bị dao kề vào cổ họng. Theo luật, gái mại dâm bị bắt phải nộp phạt 5.000 tệ và ngồi tù 15 ngày trong lần vi phạm đầu tiên. Tái phạm, hình phạt sẽ tăng lên 2 năm tù.
Một chủ nhà chứa thấp cấp từng thuê 6 gái mại dâm cho biết bà đã không còn làm nghề này nữa vì không thể sống sót ở đây mà không có "tiền bảo kê". Bà kể về một trong số 6 cô gái đó, Hongjuan, mẹ của 3 đứa con, đến từ Hồ Bắc, phải đi khỏi nhà vì bị chồng ngược đãi.
"Cô ấy rất chăm chỉ, cô ấy dậy từ trưa và làm việc đến 4h sáng, tiếp 20 khách một ngày và tích cóp được 10.000 tệ một tháng", bà chủ nói.
Một lần, Hongjuan bị khách hàng đánh trong khách sạn, cô đã gọi bà chủ đến cứu. Bà chủ gọi điện cho cảnh sát. "Cô ấy không lên xe cảnh sát và cũng không giải thích tại sao. Đêm đó, cô ấy suy sụp và khóc lóc. Cô ấy nói những ngày qua cảnh sát tống tiền cô".
"Bobai là một thế giới mà người ta ăn thịt lẫn nhau. Mọi thứ đều xoay quanh tiền. Làm gì có lòng thương xót. ", cựu tú bà nói.
Theo Vũ Hà (Vnexpress)