Anh hơn em 3 tuổi, rất chững chạc, yêu chiều em. Em thấy hạnh phúc với điều này. Anh là dân tỉnh lẻ nhưng lên Hà Nội lập nghiệp và hiện tại đã có nhà riêng. Chỗ em trọ rất xa anh nên để tiện, em chủ động dọn đồ về nhà anh ở cùng. Tại đây, chúng em sinh sống với nhau như vợ chồng.
> Đọc thêm: Tâm sự của cô gái 7 năm làm kiếp 'vợ bao'
Ảnh minh họa
> Đọc thêm: Số phận của người con gái 'gieo gió, gặt bão'
Em biết với người mới yêu, mình không nên để điều này diễn ra quá nhanh song vì anh quá tốt. Anh giúp đỡ em quá nhiều về cả tình cảm lẫn vật chất nên em nghĩ việc tự nguyện "dâng hiến" cũng là một thành ý bày tỏ lòng biết ơn của mình với anh.
Hàng ngày, sau khi đi học về, em lại đi chợ cơm nước, chăm sóc anh chu đáo như một người vợ đối với một người chồng. Những tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười với em, nào ngờ càng sống với em, anh càng tỏ thái độ khinh thường, chán ghét em.
Anh suốt ngày hỏi em: “Trước đây, em cứ yêu là dọn đến ở luôn như thế à?”, “Em chẳng ngoan như anh nghĩ nhỉ?”…
Chưa hết, anh luôn kiểm soát những mối quan hệ xung quanh em, từ điện thoại, email, facebook của em anh đều vào đọc trộm.
Có lần thấy em nói chuyện điện thoại với một cậu bạn học cùng lớp, anh sừng sộ xông ra giằng lấy rồi ném luôn điện thoại của em xuống đất vỡ tan tành. Anh chẳng tiếc tay đánh mắng, chửi rủa em là “gái đứng đường”.
Ở với nhau 4 tháng, em lỡ có bầu. Anh chẳng an ủi câu nào mà nằng nặc đòi em đi phá: “Đứa nào đẻ thì tự đi mà nuôi". Rồi “Cái ngữ dễ dãi như cô mà làm mẹ thế nào? Hỏng con ra. Khôn thì bỏ đi”.
Nghe những câu như xát muối vào lòng, em xót xa cho thân phận mình. Sau khi phá thai xong, em ủ dột đau khổ nhưng anh vẫn điềm nhiên xem ti vi, làm việc riêng.
Em nên làm gì vào lúc này? Em thấy anh là người tốt bụng, quan tâm tới em nhưng em cũng chẳng thế hiểu được tại sao anh ấy lại thay đổi như vậy? Hay anh đã chán em?
> Đọc thêm: Nhiều phụ nữ lập gia đình mới biết mình là nam
Theo Afamily.vn