Em năm nay cũng sắp 30 rồi, vẫn còn độc thân, nói đúng hơn là em vừa kết thúc mối tình đầu kéo dài gần 2 năm với một người đàn ông đã có vợ và 2 con. Có lẽ đọc đến đây em chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều ý kiến "ném đá". Em biết, em vẫn thường lặng lẽ đọc hết tất cả các comment, bài viết, phân tích về người thứ 3 trên mạng... Chắc có không ít những cô gái như em, chưa bao giờ từng nghĩ sẽ trở thành người thứ 3, chưa bao giờ từng muốn chia cắt bất cứ gia đình nào cuối cùng lại trở thành người thứ 3, ôm trong mình những nỗi đau không thể nói được cùng ai, cũng sẽ không có ai chấp nhận đồng cảm. Suốt gần 2 năm qua, em chưa từng kể câu chuyện này với bất kỳ ai, nó luôn luôn là hạnh phúc, nỗi đau tột cùng của riêng mình em.
Chúng em gặp nhau trong công việc khi em bắt đầu học sau đại học, vẫn còn mang trong mình cái nhìn màu hồng ngô nghê với cả thế giới xung quanh. Ngay từ đầu em biết anh đã có vợ nên luôn luôn giữ khoảng cách dù chúng em tiếp xúc với nhau gần như 8 tiếng mỗi ngày trong suốt hơn 1 năm trời. Anh là một người rất thành công, khéo léo nhưng cũng ranh mãnh, láu cá khi cần để không ai có thể bắt nạt được anh. Với em, anh là một người anh lớn vô cùng thông minh, xuất sắc và tài giỏi. Anh dạy em từ công việc cho đến cuộc sống cách cư xử, kinh nghiệm sống, làm việc nhưng tuyệt nhiên giữa chúng em không có bất kì sự sai khác nào. Bởi vì tụi em khác nhau hoàn toàn về mặt tính cách bề nổi và hệ giá trị sống.
Mọi chuyện chỉ bắt đầu khi em phải sang 1 chi nhánh khác học việc và chúng em không còn gặp nhau mỗi ngày như trước nữa thì bắt đầu có nhiều lý do hơn để chúng em có những bữa ăn đầu tiên mỗi lần gặp nhau như ở lại làm thêm ca, tăng lương, thưởng. Chúng em nói chuyện nhiều hơn, về công việc, cuộc sống, hai con người khác nhau hoàn toàn về tính cách, về tư duy bỗng tìm thấy trong nhau phần còn thiếu của chính mình, như những thỏi nam châm trái dấu hút nhau.
Em nhận ra đằng sau con người luôn mang trên mình vỏ bọc với thế giới hóa ra cũng thật ấm áp và ngọt ngào. Trước đây, em chỉ biết có những người luôn tỏ rõ sự tốt bụng của mình nhưng gặp anh thì em mới biết có những người tử tế vẫn âm thầm đối tốt với người khác mà không cần phải cho đối phương biết điều đó. Anh ấy tử tế với mọi người hơn cách anh ấy thể hiện, anh ấy vui tính, đàng hoàng, có trách nhiệm, có ý chí. Ngoài làm ở công ty anh ấy còn kinh doanh riêng bên ngoài và đầu tư bất động sản. Anh ấy luôn luôn nỗ lực không ngừng nghỉ và luôn luôn nhanh nhạy thay đổi theo dòng chảy của thị trường trước cả khi nó bắt đầu. Em từng nhìn anh làm việc mà tự hỏi "anh ấy có thấy mệt mỏi không nhỉ?".
Cứ thế, em, một cô gái chưa từng yêu bất kì ai và anh, một người đàn ông đã có vợ bị hút vào 1 mối quan hệ không lối thoát. Trong 2 năm yêu nhau, anh chưa bao giờ kể bất cứ điều gì về cuộc sống hiện tại của anh ấy, chưa bao giờ chê chị ấy nửa lời, cũng tránh nhắc đến chị trước mặt em khi có bất kì ai hỏi. Ở bên cạnh em mà có điện thoại của chị hoặc khi gọi cho chị thì anh đều ra ngoài nghe. Em cũng chẳng bao giờ hỏi trừ một lần duy nhất khi anh kể chuyện ngày xưa, em tò mò hỏi về chị, em vẫn luôn thắc mắc chị ấy tuyệt vời đến như thế nào? Anh không trả lời, em cũng chẳng hỏi nữa. Qua vài câu chuyện vui của những người trong công ty, em biết được rằng chị ấy rất tài giỏi, khéo léo và xinh đẹp. Em cũng luôn mặc định trong đầu rằng chị ấy là một người phụ nữ tuyệt vời và thầm ngưỡng mộ bởi vì những người tuyệt vời sẽ ở bên cạnh nhau, có lẽ sự tuyệt vời của anh ấy hiện tại cũng là dùng thanh xuân của chị mà tạo nên?
Ở bên cạnh anh, em rất hạnh phúc. Anh ấy- một người đàn ông thành công luôn nhìn thế giới qua một lăng kính đầy sạn- lại sẵn sàng ngồi lắng nghe về thế giới màu hồng mà em sống, cùng trải nghiệm cuộc sống của em, sẵn sàng làm những chuyện điên rồ cùng em, không hề phản bác, chỉ âm thầm bên cạnh nâng em dậy những khi cuộc sống đạp em ngã. Những khi thất vọng và bất đồng với thế giới xung quanh, anh ấy chia sẻ, ủng hộ, thúc đẩy em, khiến em mỗi ngày đều mong muốn trở lên tốt hơn và tốt hơn. Dù cùng lĩnh vực nhưng anh chưa bao giờ làm giúp em chuyện gì trong công việc, chỉ quan sát em làm, đưa ra nhận xét, đọc báo cáo của em rồi góp ý, hướng cho em một con đường để thành công. Ở bên cạnh anh em trưởng thành hơn, độc lập hơn, biết yêu thương bản thân hơn, tự tin hơn, thực tế hơn, bớt khờ khạo hơn, có thể tự đứng trên đôi chân của mình...
Gần 2 năm bên cạnh nhau, em luôn đặt ra những quy tắc cho mối quan hệ này, không bao giờ chủ động liên lạc, không bao giờ nhận tiền của anh dù có khó khăn thế nào, dù trong những ngày em cực khổ nhất, anh nhiều lần đề nghị em hãy dùng tiền của anh, em cũng không chịu, những thứ giá trị anh muốn mua cho em, em đều từ chối ngoại trừ một vật kỉ niệm.
Nhưng, dù nói thế nào thì đây cũng là một mối quan hệ sai trái. Em cố gắng để mạnh mẽ nhưng sẽ chẳng bao giờ quên nổi cảm giác ôm anh, nằm trong tay anh. Trong cái giây phút đáng nhẽ ra phải hạnh phúc trọn vẹn ấy lại cảm thấy day dứt và tội lỗi về hạnh phúc của mình. Những ngày lễ khi người ta dập dìu bên nhau, anh trở về nhà, còn em chỉ có một mình. Những lời nói ngọt ngào, sự ấm áp của anh bên cạnh cũng không thể khiến em ngừng khao khát được có một người của riêng mình. Có những đêm nằm khóc đến đến 1,2h sáng mà ngủ thiếp đi lúc nào không rõ. Em còn trẻ, em chẳng có gì để mất cả, còn anh lại có quá nhiều thứ để mất. Mà vốn dĩ thế giới này, cố gắng để đạt được đã khó, từ bỏ thứ mình đang có còn khó hơn gấp ngàn.
Gần 2 năm, sự day dứt khiến em chủ động chia tay cả chục lần, lần lâu nhất được 3 tháng, lần ngắn nhất 1 tuần, nhưng ông trời trêu ngươi khi chúng em cứ luôn tình cờ gặp lại nhau ở đâu đó và rồi không kìm nén nổi lại lao vào nhau như chưa từng kết thúc. Anh thậm chí đã chuyển công tác vào Nam để hai đứa không còn gặp được nhau nữa nhưng rồi vẫn quay lại gặp em thường xuyên. Có những lần chia tay, hai đứa bên cạnh nhau im lặng nước mắt chảy dài. Đó là những lần hiếm hoi em thấy người đàn ông lạnh lùng với cả thế giới ấy khóc....
Nhưng lần này thì là thật, em đã suy nghĩ rất nhiều, dù hàng chục lần anh nói với em, thuyết phục em, sinh con cho anh, anh sẽ nuôi cả 2 mẹ con. Em yêu trẻ con vô cùng và em thực sự khao khát có những đứa trẻ với người mình yêu. Nhưng mỗi lần tưởng tượng ra cảnh trong đêm, con bị ốm em một tay xách đồ, một tay bế con đi làm thủ tục, chạy vạy khắp nơi, hoặc ngày em sinh ai đấy đều có ông bà nội ngoại 2 bên đến nhìn cháu, có chồng chăm sóc còn mình lủi thủi một mình, khi người đàn ông mình cần đang nằm ngon giấc bên cạnh người phụ nữ khác bởi vì đó vốn dĩ mới là chỗ của anh ấy thì em chỉ có thể khóc mà thôi.
Em nhận ra rằng, em yêu anh, nhưng em cần 1 gia đình trọn vẹn đàng hoàng. Điều mà em biết anh mãi mãi không bao giờ có thể cho em được. Em biết tương lai của anh không có em nên lúc nào anh cũng lo cho em, chỉ mong em trưởng thành thật nhanh và có 1 chỗ đứng vững chắc. Nhưng anh cũng thật tham lam, thanh xuân của em ngắn ngủi, anh ấy biết rõ bản thân không thể mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho em mà cũng không lỡ để em đi....Vì yêu anh ấy và cũng là yêu chính mình, cho mình một lối thoát nên em quyết định buông tay, chặn tất cả mọi liên lạc của anh. Để anh về với hiện tại của anh, với một người vợ tuyệt vời và 2 cô con gái nhỏ.
Chị Liêu Hà Trinh từng viết, chúng ta đều là những kẻ sẵn sàng làm tất cả vì yêu, nếu không phải thì là chưa đủ yêu. Điều này thật đúng, không phải sự chia tay nào cũng là hết yêu, chia tay là bởi vì quá yêu, chia tay đôi khi là lựa chọn để người mình yêu được hạnh phúc, dù hạnh phúc ấy không có mình.
Em đọc được ở đâu đó, một người đàn ông từng viết rằng "những cô gái thứ 3 à, nếu như 1 người đàn ông yêu em thực sự, nếu tình yêu ấy đủ lớn anh ấy sẽ không để em phải trở thành người thứ 3. Không có bất cứ lý do gì cả".