Từ nhỏ con sinh ra đã là một đứa vui vẻ, hòa đồng và có năng khiếu về nghệ thuật. Con muốn được vẽ, được múa ca. Thế nhưng bố mẹ lại muốn con giỏi những môn văn hóa, được vào lớp chuyên để bằng “con nhà người ta”. Vậy nên khi con vào lớp 3, trường tổ chức thi chọn lớp, bố mẹ tìm mọi cách để con được vào lớp chọn.
Đường học hành của con xuống dốc từ đó vì con không đủ năng lực để theo kịp các bạn cùng lớp. Từ một cô học trò giỏi ở lớp thường, giờ đây học lực của con tụt xuống trung bình khá. Bố mắng “Mày nhìn con nhà người ta học về còn việc đồng áng giúp bố mẹ mà vẫn học giỏi, còn mày thì chỉ có ăn với học mà cũng không xong!”. Lúc đó con chỉ biết trốn vào góc khóc nhưng cũng dám nấc thành tiếng sợ bố lại cho ăn đòn. Từ một đứa hay nói, vui vẻ con dần co mình lại và ít nói hơn trước. Con sợ con nói hay làm gì cũng không vừa lòng bố mẹ và bị la mắng.
Đến lúc con chuẩn bị vào lớp 6, bố mẹ lại muốn con phải vào trường chuyên để học và cho con đi học thêm để tăng cơ hội thi đỗ. Thế là con lại đi học theo lời bố mẹ nhưng thầy dạy gì con không hề hiểu vì toàn mấy bài nâng cao mà học lực trung bình khá như con không thể làm được. Mỗi lần làm bài tập về nhà, mẹ lại kiểm tra và dặn “Làm bài tập đi! 30 phút sau mẹ kiểm tra là phải xong và đúng cho mẹ không thì ăn roi”. Nước mắt nước mũi con cứ tuôn ra ngay lúc đó vì sợ hãi. Đầu óc con chẳng nghĩ được gì ngoài việc sợ bị đánh. Con đành lật bài giải phía sau sách để chép cho xong.
Thế rồi con mất gốc hết tất cả. Không những không đỗ được trường chuyên mà ngay cả thi vào trường ở xã những bài cơ bản con cũng quên sạch không nhớ đường làm. Con lại vào lớp thường ở trường thường học. May mắn thay vào lớp thường thầy cô dạy chậm con lấy lại được kiến thức, đứng nhất lớp và được thầy hiệu trưởng tuyên dương trước trường trong buổi họp phụ huynh. Con thấy hạnh phúc lắm vì con đã làm được cho bố mẹ vui và tự hào.
Thế nhưng bỗng chốc sự may mắn đó lại tan biến khi con được nhà trường xếp vào lớp chọn. Học lực của con một lần nữa tụt dốc khi không theo kịp bài giảng của cô. Từ đó con lại là một đứa có học lực khá trong lớp cho đến hết cấp 3.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cuối cùng cũng gần đến ngày con thi đại học. Đây chắc hẳn là khoảng thời gian không những con mà bạn bè cùng trang lứa ai cũng phải nghe lời khuyên, định hướng ngành học từ gia đình. Thế nhưng sự định hướng đó với con lại là sự áp đặt vì còn không có quyền quyết định. Mẹ hỏi con thích học ngành gì con bảo con thích học trường Văn hóa - Nghệ thuật thì mẹ không cho.
Niềm yêu thích, ước mơ của con từ bé bỗng chốc tan thành mây khói. Bố mẹ chỉ muốn con trở thành giáo viên, bác sỹ, kỹ sư như “con nhà người ta” để bố mẹ được nở mày nở mặt vì những nghề đó với bố mẹ là những nghề cao quý. Nếu không phải những nghề đó thì bố mẹ cũng muốn con làm công, viên chức nhà nước để có cuộc sống ổn định.
Ước mơ của con từ bé thế là không thành hiện thực. Con đành thi đại và học kế toán ở một trường công lập bình thường học cho qua chuyện. Trong năm học đại học đầu tiên, con tìm ra được niềm đam mê của mình. Con thích vẽ từ nhỏ và giờ đây con thích tự mình trang điểm cho bản thân và mọi người. Học được năm rưỡi bố mẹ lại bảo “Kế toán khó xin việc. Mày thi sư phạm văn đi con ạ! Ngành đó bố mẹ xin được.” Cũng chỉ vì con không muốn phụ lòng bố mẹ, hơn nữa kế toán cũng không phải niềm yêu thích nên con đành thi lại.
Con thi đủ điểm đỗ sư phạm văn ở một trường đại học địa phương. Thế nhưng con nghĩ 20 tuổi đầu đã đến lúc con phải nói ra quan điểm và mình thích cái gì cho bố mẹ biết. Con thấy bố mẹ bảo không chỉ con phải nghe bố mẹ nói mà ngược lại. Vậy nên con đã lấy hết can đảm để nói ra hết những gì con muốn cất giấu bấy lâu nay. Đời không như là mơ. Con vừa nói rằng con không muốn học đại học bố mẹ đã bảo con im ngay. Mẹ quát: “Không học đại học thế mày định làm cái gì?” con bảo rằng con muốn học nghề trang điểm thì bố mẹ đều bảo “Muốn gì cũng phải có cái bằng đại học. Con nhà người ta muốn đi học không được mày lại muốn bỏ à? Nếu mày học nghề thì đừng nhìn măt bố mẹ nữa!”. Thực sự con rất sợ vì trước giờ bố mẹ nói gì còn đều nghe theo nhưng đến khi con đưa ra ý kiến của mình không ngờ bố mẹ lại phản ứng gay gắt đến thế.
Vậy là niềm đam mê của con lại một lần nữa bị dập tắt. Con không muốn chỉ vì làm theo điều con muốn mà bố mẹ khng nhìn mặt con nữa. Cố gắng học hết đại học, con ra trường và vào làm đúng ngành, ổn định như bố mẹ muốn nhưng thực sự con không hạnh phúc bố mẹ ạ! Cuộc sống của con sao giống cây tầm gửi đến vậy! Công việc mỗi ngày con chỉ làm cho qua chuyện vì con không hề có niềm yêu thích, đam mê ở nó.
Con đã dành cả thanh xuân của mình để làm một đứa con ngoan không bao giờ cãi lời cho bố mẹ được vui lòng. Con đã làm tất cả những điều bố mẹ muốn tốt cho con nhưng không hề hạnh phúc. Con mệt mỏi với con việc hiện tại và áp lực nặng nề khi bố mẹ suốt ngày gọi điện nhắc nhở con phải lấy lòng cô họ hàng xa vì cô ấy đã xin việc giúp mình. Trong khi đó, con là một đứa thích tự lập, có sao sống vậy chẳng bao giờ thích lấy lòng ai.
Giờ đây con muốn được sống là chính mình. Mong bố mẹ hiểu và đừng giận con. Xin hãy để con được sống với đam mê của mình.
Xin cho con được là chính con bố mẹ ạ!