Khi lá thư xin ân xá gửi cho Chủ tịch nước bị bác, Nguyễn Khắc Long hiểu, đường về đã không còn. Trong những tháng ngày nằm chờ đợi cái chết đến với mình, gã nhớ con đến da diết. Bức tâm thư cuối cùng gã viết gửi con gái, vào đúng ngày cô bé bước vào lớp 2, trường làng. Bức thư có tựa đề "Gửi con gái thương yêu của cha", là nỗi lòng gan ruột của gã. Chỉ vì quá nông nổi, gã đã tước đi người mẹ của con mình và đẩy đứa bé 6 tuổi (lúc ấy) vào cảnh mồ côi.
Bức thư gửi con gái của tử tù Long.
Những dòng mở đầu trang thư thấm đẫm nước mắt: "Con gái ạ! Đã lâu lắm rồi cha con mình không gặp nhau. Ở nơi đây cha buồn và nhớ thương con nhiều lắm. Con có nhớ cha, nhớ những ngày cha con mình được bên nhau? Ở nơi đây cha đang cố gắng từng ngày, để mong có ngày cha được nhìn thấy con, ôm con vào lòng, được bù đắp lại cho con tất cả những gì đã mất bằng tình yêu thương vô hạn mà cha dành cho con.
Con ạ! Nếu con nhớ cha nhiều thì hãy tin rằng cha luôn ở bên con, và luôn dõi theo con, mong con khôn lớn nên người. Khi cha không ở bên con, thì con cũng phải vui vẻ trong cuộc sống, hòa nhã với mọi người và đặc biệt con phải nghe lời thầy cô giáo và mọi người xung quanh. Con phải cố gắng học thật giỏi để sau này vững vàng trong cuộc sống, làm được điều con mơ ước và như thế sẽ làm cha rất vui, rất tự hào về con gái của cha.
Con ạ! Không biết tại cha hay tại số phận, nhưng giờ đây mọi chuyện đã xảy ra rồi, tình yêu thương của cha dành cho con bao nhiêu thì càng đau khổ và ân hận về lỗi lầm của cha bấy nhiêu. Từng đêm khi nghĩ về đứa con gái bé bỏng đang thiếu thốn vòng tay yêu thương của cả cha lẫn mẹ, thiếu đi tình cảm của một gia đình thì cha cảm thấy đau xót lắm. Và cha càng xót xa hơn khi nghĩ về những đắng cay buồn tủi mà con phải vượt qua trong cuộc sống.
Cha mong rằng khi con lớn lên sẽ hiểu được tình yêu thương mà cha dành cho con, và cha mong con sẽ tha thứ cho những lỗi lầm của cha. Hàng đêm, mỗi khi nằm ngủ cha cứ mơ gia đình mình đang quấn quýt bên nhau. Khi thức dậy, cha cứ ngỡ như con đang ở bên cha, nước mắt cha lại tuôn trào và cất tiếng gọi con ơi cho lòng vơi bớt sầu thương".
Ngoài bức thư gửi con gái, tử tù Nguyễn Khắc Long còn viết cho người vợ đã chết dưới tay mình một bức thư khác, vào đúng ngày lễ tình yêu Valentine năm 2011. Thư có đoạn: "... Ngay cả khi đâm chết em và ngay cả bây giờ anh vẫn yêu em. Bây giờ anh ngồi trong phòng biệt giam chờ ngày bị bắn, anh mong ngày đó đến sớm vì anh không chịu đựng được cảm giác chính tay anh đã đâm chết em. Bây giờ anh mới biết tình yêu không thể cầu xin mà có, không thể chịu nhục mà có, cũng không thể dùng đến dao...".
Hình ảnh ánh mắt của người vợ nhìn gã lần cuối, rồi đổ xuống vũng máu lênh láng cứ ám ảnh gã những đêm dài cuối đời. Sự dày vò tâm can, khiến Long suy sụp nhiều và chỉ mong sớm được giải thoát. Hai bức thư đã khiến bất kỳ ai đọc đều cảm thấy xót xa cho một gia đình trẻ sớm tan lìa. Đó cũng là bài học sâu sắc cho các gia đình trong xã hội hiện nay.
Từ ngày nhập trại, tử tù Nguyễn Khắc Long chưa một lần được người thân thăm nuôi, được nhìn thấy con gái của mình. Ước nguyện cuối cùng của gã là được gặp con lần cuối trước khi ra pháp trường. Khao khát đó của gã đã được toại nguyện. Buổi gặp gỡ ít ỏi của cha con tử tù đã diễn ra thấm đẫm nước mắt.
Loan Nguyễn