Báo Nguoiduatin.vn trích đăng bài viết của Luật sư Phan Trung Hoài, ủy viên Ban Thường vụ, chủ nhiệm Ủy ban Bảo vệ Quyền lợi Luật sư. Tiêu đề bài viết do Tòa soạn đặt:
Mọi chuyện đã tạm lắng sau cơn biến động, những bức xúc, căng thẳng từ áp lực công việc và lo toan gia đình đã để lại đằng sau, trong tiết trời se lạnh đầu năm mới, chị đến làm việc tại Văn phòng luật sư. Cuối buổi, bất ngờ chị hỏi tôi: Vì sao bút chì có tẩy ? Ban đầu tôi ngạc nhiên, nhưng tôi biết trong ánh mắt chị, chẳng phải đã có câu trả lời dường như quá rõ ràng rồi sao: Để xóa đi những chữ viết sai, viết chưa đẹp hoặc để xóa hoàn toàn một đoạn văn nào đó ! Và thật bất ngờ, chị tự hỏi mình: Phải chăng trong cuộc sống này, chúng ta cũng cần có một cục tẩy cho riêng mình, để xóa đi những sai lầm của người khác và của chính bản thân ta...
Vâng, đã có những khi chúng ta keo kiệt, không dùng đến cục tẩy đó khiến cho những trang giấy cuộc đời nhem nhuốc những dòng gạch và xóa. Bất cứ ai cũng có lúc gặp sai lầm và bất cứ ai cũng có thể gây ra những tổn thương khoét sâu trong lòng người khác. Có người vì lòng hận thù lấn át yêu thương, tự mình tạo thành vết sẹo thời gian, sống khắc khoải và đau khổ vì vết thương đó. Có những người để thời gian xóa đi, trải lòng thiện nguyện, nhẹ nhàng rũ sạch những ưu phiền trong tâm hồn để âm thầm viết lên những chương, khúc cuộc đời cho có ý nghĩa hơn.
Cuộc đời đôi khi cũng cần những khoảng lặng. Ảnh minh họa
Cuối tuần qua đi họp phụ huynh cho con gái nhân kết thúc học kỳ I năm cuối phổ thông, bất chợt lại nhớ tới ngày xưa ai đó đã nói, cuộc đời là một trang giấy trắng, và chính chúng ta sẽ quyết định viết lên đó như thế nào. Nhưng tôi cũng không tự giải thích được, khi một đứa trẻ mới vào lớp mẫu giáo, vì sao cô giáo không cho chúng viết bằng bút mực mà lại viết bằng bút chì ? Vì sao chị nhỉ ? Có phải do bàn tay yếu ớt của các cháu bé nhất định sẽ có lúc viết những nét chữ nguệch ngoặc, sai từ này thành từ khác, nên khi đó, cô sẽ cho bé dùng cục tẩy để xóa đi những chữ viết chưa đúng, chưa đẹp của mình ?
Khi nói chuyện với tôi, chị bảo ngay chúng ta cũng vậy thôi, không ai sinh ra đã có thể viết lên những bài ca cuộc đời mình một cách hoàn chỉnh. Ngẫm lại hoàn cảnh gia đình mình, lòng chị chùng xuống. Tự nhiên chị hình dung có thể vì vội vã mà chồng chị đã đi sai phương hướng, dẫn đến những hậu quả khôn lường. Đau xót hơn là đôi khi những sai lầm lại không có thể sửa chữa được.
Những trang giấy trắng, đến lượt mình có lúc phải hứng chịu những tâm trạng rối bời của chị qua những nét chữ bị đè nén như tức tưởi, không biết giãi bày cùng ai. Đôi khi, chỉ là một ước mơ giản dị, mong muốn làm sao chồng mình, nếu may mắn ra khỏi vòng lao lý rồi thì sẽ tỉnh giấc u mê mà tịnh tâm thật lòng yêu thương vợ con. Có nhiều đêm, trong chị cứ bật ra câu hỏi, mình phải làm thế nào đây, ngồi trách móc bản thân và hứng chịu những lời trách móc của người khác đến bao giờ ? Rốt cuộc liệu có giải quyết được thực tại và sức mình còn đủ để cứ viết đi rồi lại xóa mãi hay không...
Tôi bảo với chị, không ai có thể trưởng thành mà chưa một lần vấp ngã hay mắc sai lầm. Mỗi em bé trước khi biết đi, tự mình đứng lên được cũng trải qua quá trình chập chững với bao lần ngã đau điếng. Nhìn ra bên ngoài, chị thấy trẻ em nước người ta, cha mẹ cứ bỏ mặc cho tự đi và tự đứng dậy khi té ngã, thậm chí thả xuống hồ cho tự bơi dù sặc nước... Vậy thì đừng trách bản thân mình quá nhiều chị ạ ! Cũng như đừng trách móc những người khác khiến họ cảm thấy mình kém cỏi mà mất hết niềm tin vào chính bản thân. Hãy biết chấp nhận sai lầm như một điều tự nhiên trong cuộc sống, cũng như cách thức đối mặt trước thất bại một cách bình tĩnh và nhẹ nhàng hơn. Chị biết đấy, cục tẩy sinh ra để xóa đi những chữ viết chưa được tròn trịa, chưa được chính xác thì hãy dùng cục tẩy của chính mình, để tẩy đi những sai lầm của mình và người khác mắc phải.Bởi quan trọng là biết mình sai để sửa, và hãy nghĩ đến những gì chúng ta đã cố gắng, đã nỗ lực để sửa sai và tự viết nốt những dòng chữ ngay ngắn cho chính trang giấy cuộc đời mình còn lại.
Bất chợt, tôi nhận ra cục tẩy cũng có thể bị mòn dần theo năm tháng. Ai đó đã nói, thời gian trôi đi không bao giờ trở lại. Nó là quy luật của tự nhiên, làm sao giữ mãi cục tẩy như còn mới nguyên ta để vào chiếc giỏ xách nhỏ xíu khi con bước vào lớp mẫu giáo được. Chị có đồng ý với tôi, cục tẩy nếu không sử dụng đúng mục đích thì cũng chẳng có tác dụng gì, và có lẽ cuộc đời của mỗi người sẽ chằng chịt những vết gạch xóa sau mỗi lần mắc sai lầm. Cái sự mòn dần ấy còn là một sự hy sinh, chứa đựng trong đó cả những trải nghiệm đắng cay và hạnh phúc, thử thách lòng kiên nhẫn và sự quyết tâm, cả sự tha thứ và lòng bao dung nữa...
Băng Tâm (BT, Nguồn: CTTĐT Liên đoàn Luật sư Việt Nam)