Cặp ngà voi và cuộc rượt đuổi trong rừng

Cặp ngà voi và cuộc rượt đuổi trong rừng

Thứ 5, 27/12/2012 23:43

Nhiều ngày trời ăn dầm nằm dề trốn chui trốn lủi trong rừng sâu, , tốp lính bị hao hụt nhiều nhưng rất cố gắng giữ gìn, bảo vệ cặp ngà voi nguyên vẹn để mang về tại nhà riêng cho thiếu tá Thọ như lệnh đã ban.

Giết người, giết voi xong, trung đội lính cộng hòa tiếp tục hành quân nhưng hai ngày sau đó thì bất ngờ lọt vào vòng vây của bộ đội ta. Trung đội cộng hòa bị đánh tan tành, bị cắt đứt đội hình và cô lập trên đồi cao.

Thế giới - Cặp ngà voi và cuộc rượt đuổi trong rừng

Cặp ngà voi ở Dinh Độc Lập.

Rơi vào thế bị động, viên sĩ quan chỉ huy đang giữ cặp ngà voi hấp tấp điện về sở chỉ huy xin quân viện trợ để giải cứu trung đội. Thiếu tá Thọ sợ cặp ngà voi quý bị bom đạn phá hủy trong quá trình chiến đấu nên chỉ âm thầm điều động một tiểu đoàn bộ binh lên núi yểm trợ. Sau một ngày giao tranh ác liệt với quân đội Cách mạng, tiểu đoàn chi viện của thiếu tá Thọ cũng không thể giành thế chủ động để mở đường máu xuống núi.

Nhiều ngày trời ăn dầm nằm dề trốn chui trốn lủi trong rừng sâu, trận chiến đã khiến chúng phải đổi nhiều sinh mạng. Tốp lính bị hao hụt nhiều nhưng rất cố gắng giữ gìn, bảo vệ cặp ngà voi nguyên vẹn để mang về tại nhà riêng cho thiếu tá Thọ như lệnh đã ban. Liên tiếp những ngày sau đó, trung đội lính cộng hòa tiếp tục bị bao vây truy kích.

Cuộc giao tranh diễn ra ác liệt, nhiều người bỏ mạng. Sau khi thoát khỏi vòng vây về tới Huế, trung đội lính cộng hòa chưa còn đến một nửa. Những tên lính còn sống sót vẫn còn in hằn trên từng nét mặt nỗi hốt hoảng về trận đối đầu với bộ đội Cụ Hồ trong rừng. Cùng với đó là nỗi lo sợ và sự ám ảnh tội lỗi về vụ thảm sát những người dân vô tội chỉ vì cặp ngà voi.

Năm 1972, một lần nữa đơn vị của thiếu tá Thọ lại bị bộ đội Cách mạng bao vây truy kích quyết liệt trên vùng núi Thừa Thiên - Huế. Tính mạng của thiếu tá Thọ gặp nguy cấp. Biết thiếu tá Thọ không thể thoát được vòng vây, cấp trên quyết định thăng quân hàm từ thiếu tá lên trung tá cho chỉ huy Thọ. Quân hàm và quyết định thăng chức được để vào chai thả từ trực thăng xuống căn cứ. Đây xem như là một lời khen thưởng cho những chiến công và cố gắng cuối cùng của viên thiếu tá sắp "về trời".

Nhận được tin cháu vợ gặp lâm nguy, Nguyễn Văn Thiệu nóng lòng điện ngay cho Tư lệnh quân khu 1, vùng 1 phải đưa ra chiến lược cứu Thọ bằng mọi giá. Lệnh cứu Thọ được ban ra một cách nhanh chóng. Ngay lập tức, một trực thăng đặc biệt được điều động xuyên rừng đưa Thọ và một số sĩ quan khác rời trận địa. May mắn thoát chết, trung tá Thọ hoảng sợ muốn rời khỏi vùng hỏa tuyến và muốn tránh xa cặp ngà voi nhuốm máu đã mang đến cho ông ta bao nhiêu là tai họa.

Người ta kể lại, trong thời gian cất giữ cặp ngà voi, trung tá Thọ đã gặp phải không ít rủi ro, thậm chí suýt bỏ mạng trong rừng sâu. Ông ta hoảng sợ khi nghĩ đến những oan hồn mà mình đã ra lệnh giết để chiếm ngà voi và xác của nhiều quân lính phải chiến đấu đến cùng để bảo vệ ngà voi đã nằm lại nơi rừng thiêng. Những day dứt, hoảng loạn về tâm lý đeo bám trong suốt cuộc chiến, khiến trung tá Thọ luôn sống trong sợ hãi, ông ta tìm mọi cách để được rời khỏi chiến trường ác liệt ấy.

Năm 1973, Nguyễn Văn Thiệu chiếu cố cho trung tá Thọ được rời khỏi vùng chiếm đóng tại Thừa Thiên - Huế về làm Tiểu khu phó Định Tường, là quê vợ của Thiệu. Ngày ra đi, trung tá Thọ gói ghém cặp ngà voi cẩn thận với ý định tặng lại cho ông chú Thiệu của mình vì ơn cứu mạng. Mặt khác, y cũng muốn rời khỏi báu vật đã thấm quá nhiều máu của những người vô tội và không ít lần mang lại tai họa.

Đi cùng trung tá Thọ trong chuyến bay rời mặt trận là cặp ngà voi cùng một sĩ quan chỉ huy cuộc tàn sát 20 thổ dân năm đó, trung úy Nguyễn Q.V. Từ phi trường Phú Bài đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất, viên sĩ quan đưa thẳng cặp ngà voi vào Dinh Độc Lập giao cho Tổng thống chế độ Sài Gòn cũ Thiệu. Năm ấy, ông ta chỉ mới 22 tuổi, thuộc hàng sĩ quan trẻ nhất.

Cuộc thảm sát đẫm máu trong rừng sâu ở hạ Lào vì cặp ngà voi được ỉm đi suốt mấy mươi năm chiến tranh và cả sau cuộc chiến. Số phận những thổ dân vô tội bị sát hại ngày đó vẫn mãi nằm lại trong rừng sâu.

Sau hơn 40 năm, cỏ cây xanh tốt phủ dần lên những hố bom của chiến tranh và lòng người cũng dịu lại sau những đau thương giờ chỉ còn là quá khứ. Nhưng dường như trên gương mặt góc cạnh của trung úy Nguyễn Q.V, viên sĩ quan chỉ huy năm đó, nay đã là ông lão ngoài 60 vẫn hằn rõ nhiều vết sẹo lớn bé mà qua năm tháng vẫn không lành lặn. Trên khuôn mặt hốc hác, nhăn nheo của ông hiện lên sự ân hận dường như không bao giờ nguôi. Ông chỉ mong có dịp tìm về khu rừng có những bà mẹ, những em bé vô tội đang nằm để thắp một nén nhang xin tạ tội.

Lâm Ngàn


Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên. Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.
Đã tặng: 0 star
Tặng sao cho tác giả
Hữu ích
5 star
Hấp dẫn
10 star
Đặc sắc
15 star
Tuyệt vời
20 star

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bình luận không đăng nhập

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.