Tuy nhiên, theo thủ tục Ngài cũng phải tiến hành phỏng vấn qua loa. Thấy mấy đứa nhỏ tóc vàng da trắng mắt còn hoen lệ, Thánh liền hỏi han:
– Các con đến từ Phần Lan, từ Pháp, từ Canada… hả? Thôi mà, đừng khóc nữa, qua cánh cổng này là người bệnh lại lành, người liệt lại đi được, người câm có thể nói… mọi khổ đau sẽ không còn. Welcome!
Trái với vẻ ngần ngại của trẻ Âu Mỹ, một đứa mắt hí tóc đen chạy tới hổn hển nói với Thánh:
– Thánh ơi, mở cửa cho con vào lẹ!
– Từ từ, làm thủ tục đã chứ…
– Thánh mà chậm chạp là người ta kéo con lại đó!
– Ai mà ác vậy con?
– Thánh chưa biết sao, ở chỗ con làm trẻ nít khổ lắm: có đứa vừa lọt lòng đã bị liệng vào hố xí, có đứa lỡ tay mạo phạm xe quan lớn là bị còng tay diễu phố… Con đến từ…
– Thôi, ta biết rồi. Vào đi. Hảo lớ!
Nhìn đồng hồ thấy đã hết giờ, Thánh định đóng cửa thì một cậu bé gầy nhẳng, đen đúa xuất hiện.
– Uả, sao trễ vậy con?
– Thánh ơi, con thiếu ăn thiếu sữa nên đi không nổi, lết từ sáng sớm mà giờ mới tới.
– Vậy con đến từ đâu? Con mấy tuổi? Vì sao phải lên đây?…
Thay vì trả lời, thằng bé chìa ra chiếc phong bì làm Thánh Pierre ngẩn người:
– Có gì con cứ nói, viết thư làm gì?
– Thánh ơi, trong này đâu phải là thư!
– Trong phong bì mà không phải thư thì là thứ chi?
Đến lượt thằng bé ngẩn người: “Lạ nhỉ? Sao kỳ vậy?” làm Thánh Pierre sốt ruột:
– Lạ gì hở con?
– Ở chỗ con, người ta luôn dặn nhau: “Tới đâu mà bị hạch hỏi, cứ đưa phong bì là qua tuốt!”
Theo Sài Gòn tiếp thị