Tôi mất chồng sau những ngày mật ngọt. Và tình cảnh của tôi lúc này là người còn, tình còn, của còn. Người mất, dâu con bị coi như người dưng nước lã trong nhà chồng. Có phải tôi là người vợ ngắn phận không?
Thuở còn yêu đương, bố mẹ anh ra sức ngăn cản quan hệ của chúng tôi. Ông bà dựng ra bao nhiêu chuyện. Nào là hai đứa tuổi không hợp, chồng sẽ đoản mệnh. Nào là gia đình tôi nghèo rớt mồng tơi chẳng được chút hồi môn nào.
Chẳng đành lòng rời xa người con gái anh yêu, anh đã bàn kế có con trước để ép bố mẹ cho cưới. Nhà anh chỉ có mình “hạt giống nếp” nên bố mẹ anh hào hứng mong ngày bế cháu lắm.
Lúc đầu, tôi nhảy thót lên phản ứng. Tôi sợ cảnh chửa trước sẽ khiến làng xóm dị nghị thì có mà “đeo mo vào mặt”. Nhưng nghĩ đi suy lại mình cũng đã chạm ngưỡng tuổi 30 nên đành thuận tình.
Khi “bột đã gột thành hồ”, bố mẹ anh dù “mặt sưng mày xỉa”, song nghĩ tới đứa cháu nối dõi tông đường nên đã tổ chức đám cưới cho chúng tôi. Với lại, ông bà cho cưới nhanh để chạy tang cụ nội bên anh có thể đi bất cứ lúc nào.
Cái thai đang lớn dần trong bụng khiến vợ chồng tôi chẳng có trăng mật trăng tròn gì hết. Tôi cố gắng tránh các việc nặng và đi xa để an thai. Vợ chồng tôi vui mừng đếm tuổi thai từng tuần.
'Cháu nội tôi không thể bú thứ sữa bẩn của cô' (Ảnh minh họa).
Sau đám cưới bốn ngày, nghe bạn bè nhắn tin kháo shop quần áo bà bầu trên phố cách đấy 7km đang thanh lý hàng tồn. Ham rẻ, tôi bảo chồng qua đó mua lấy mấy bộ để vợ mặc dần.
Chồng tôi hăm hở lên xe đi mua đồ cho vợ. Hai tiếng, ba tiếng, đến tối vẫn chưa thấy chồng về. Trống ngực tôi đập dồn dập vì lo lắng. Dự cảm không hay đã khiến tôi gọi điện cho khắp bạn bè của chồng xem anh có la cà đâu không.
Lúc sau, có người ở đồn công an cùng tổ trưởng dân phố đã tới gia đình tôi báo tin dữ. Chồng tôi đã qua đời vì tai nạn giao thông bất ngờ trên đường về. Trong cốp xe anh vẫn còn ba bộ đồ bầu cho vợ. Tôi ngất lên ngất xuống trước sự đau đớn này.
Giá như tôi không hứng lên với quần quần áo áo hoặc bảo chồng đi mua thì chồng tôi đã không ra đường? Tất cả tại tôi. Con tôi sinh ra không thấy mặt bố là do tôi.
Từ khi chồng mất, ngày nào tôi cũng khóc sưng phồng bọng mắt. Đêm khắc khoải chẳng ngủ được. Tôi đã ngục ngã tinh thần tới mức phải bỏ việc. Tôi muốn đi theo chồng lắm nhưng vì con tôi đành phải cố sống.
Còn bố mẹ chồng nhìn tôi bằng ánh mắt căm hờn. Ông bà nói với họ hàng rằng tôi là con quỷ kéo chồng chết khiến ông bà phải đầu bạc tiễn đầu xanh. Dầu vậy, trước mặt tôi, ông bà vẫn ngậm tăm, chẳng một lời trách than. Điều đó càng làm cho tôi lo sợ.
Tới ngày “vỡ chum”, tôi đã sinh được cậu con trai kháu khỉnh. Khi mới sinh, tôi định cho con bú sữa non thì mẹ chồng tôi giật cháu về mình. Bà quát lên: “Cháu nội tôi không thể bú thứ sữa bẩn của cô”.
Ngày bác sĩ cho ra viện, ông bà nội vội giành đưa con tôi về nhà trước. Tôi khóc hết nước mắt ngày rời viện ấy. Vì khi họ về trước, cánh cửa ngõ nhà chồng đã được đóng sập và chốt ngay trước mắt tôi.
Tôi gọi điện cho bố chồng ra mở cửa giúp. Ông nói: “Chị về luôn nhà đẻ đi. Gia đình tôi không chứa chấp loại giết chồng như chị. Chúng tôi sẽ có trách nhiệm với cháu nội”.
Tôi đợi hoài ngoài cửa, trời mưa lạnh, tôi vẫn nhất quyết không đi vì nhớ con. Sáng hôm sau, có hai anh họ bên chồng tôi sang nhà. Nhìn thấy tôi, họ vùng vằng lấy gậy đuổi tôi khỏi cửa nhà chồng.
Không chốn dung thân, tôi về nhà mẹ đẻ tá túc. Chị dâu tôi “mặt nặng mày nhẹ” trách tôi sống quá đáng mới bị nhà chồng đuổi. Anh trai tôi thương em gái quá nên đành đi thuê phòng cho tôi ở tạm.
Tôi không ngờ cuộc hôn nhân của tôi lại kết thúc chóng vánh đến thế. Tôi cũng chẳng ngờ mình bị cướp quyền làm mẹ nhẫn tâm đến thế. Mới chỉ vài tháng còn chưa nguôi nỗi đau mất chồng, tôi lại đau đớn như xát muối vào lòng với nỗi thương nhớ con. Nhưng thân cô thế cô, tôi chẳng biết làm cách nào để được gặp con.
Tôi đã sống trong căn phòng trọ này một thân một mình đã hơn 1 tháng nay từ ngày sinh con xong. Mỗi ngày trôi qua, tôi vẫn nằm gặm nhấm nỗi đau buồn của chính mình. Sáng, tôi bắt đầu đi tìm việc để có thể nuôi bản thân. Đến chiều, tôi tranh thủ chạy đến ngôi nhà cũ bỏ hoang gần đối diện nhà chồng để lén nhìn con. Có hôm được nhìn bóng con, có hôm không. Song tôi chẳng biết làm gì ngoài phải kiên trì chờ đợi.
Tôi đã làm nên tội tình gì mà phải mất chồng, xa con? Hạnh phúc thoáng vụt qua khiến tôi chẳng được kịp nếm dư vị ngọt ngào. Cuộc đời tôi chỉ còn lại những trang mòn mỏi. Tôi không biết phải làm thế nào để giành lại được con thơ về bên mình?
Theo Tri thức trẻ