Chỉ đơn giản để tôi được nói ra hết tất cả những khó khăn mà tôi đã cố gắng chịu đựng một mình trong suốt thời gian qua. Bởi tôi thực sự mệt mỏi và không muốn cố gắng thêm nữa.
Tôi nhớ, ngày nhỏ tôi thường xuyên được sà vào lòng mẹ nũng nịu, được bố ôm vào lòng. Nhưng từ ngày bước chân vào cổng trường đại học, bố mẹ không còn ôm tôi nữa, thậm chí họ còn chưa từng thấy tôi khóc trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Tôi không hiểu vì sao nhưng giữa tôi và bố mẹ luôn có một khoảng cách mà tôi không thể vượt qua được. Tôi biết họ thương tôi chứ. Nhưng có những tình thương tôi chỉ có thể biết thôi, chứ không thể chạm vào được.
Đã rất nhiều lần tôi muốn ngồi bên cạnh bố tôi - người đàn ông đáng tin nhất cuộc đời mình để khóc, chỉ khóc thôi. Người ta chẳng bảo với con gái, bố chính là người đàn ông đáng tin nhất còn gì. Nhưng tôi lại chưa từng một lần được dựa vào vai bố mình.
Tôi cũng không hiểu từ khi nào và vì sao mà bố mẹ tôi luôn nghĩ rằng, tôi là đứa mạnh mẽ lắm, đến mức họ thậm chí có lẽ đã quên mất rằng tôi cũng chỉ là một đứa con gái hết sức bình thường.
Thế rồi cách đây không lâu, khi tôi thất bại, bố mẹ đã không chửi không mắng hay gay gắt. Bố mẹ luôn chỉ dành cho tôi một niềm tin, họ tin rằng tôi biết cách làm thế nào để đứng dậy được. Niềm tin ấy đã giúp tôi vượt qua và chiến thắng tất cả. Giờ thì tôi đã hiểu, vì sao bố mẹ lại làm như thế. Hóa ra, những áp lực của bố mẹ cũng chỉ để tôi cứng cáp lên mà thôi.
Bố mẹ đã nuôi tôi lớn, cho tôi sống đầy đủ không thiếu thốn thứ gì. Tôi không nên vì những khó khăn của riêng mình mà để bố mẹ bận lòng thêm nữa. Như thế là bất hiếu.
Hôm nay ngày cuối năm, không phải là lần đầu tiên tôi muốn về nhà và oà khóc trước bố mẹ mình. Tôi đã muốn điều đó rất nhiều lần, nhiều đến mức mà bây giờ nếu muốn, tôi cũng không còn đấu tranh xem mình có nên làm thế hay không nữa. Giờ đây tôi hiểu được rằng, chỉ cần được ở bên bố mẹ là hạnh phúc là niềm vui và an nhiên vô cùng.
Vân Khánh