Tuổi thơ mặc cảm
Năm 1979, vợ chồng ông Lê Văn Ngang, bà Đặng Thị Lý, ngụ thôn Vạn Định, xã Mỹ Lộc, huyện Phù Mỹ (tỉnh Bình Định) sinh một bé trai kháu khỉnh, nhưng ở cánh mũi lại xuất hiện mảng bớt màu đỏ. Sinh ra con thơ không được như ý, chẳng lành lặn như bao kẻ khác, nhưng họ hết mực thương yêu đứa con bất hạnh. Nhà nghèo, còn phải nuôi bầy con nheo nhóc, đôi lúc vợ chồng ông Ngang buông xuôi. Nhưng chính đứa con bị dị tật bẩm sinh đã "níu" họ về với con. Bồng con thơ đi khám bệnh, bác sĩ xác định bé Quảng bị bướu mạch máu (còn gọi là bướu huyết). Gom góp tiền bạc chắt bóp bấy lâu, vợ chồng ông Ngang dồn vào chữa trị cho con, cũng là lúc cạn kiệt tiền, đành bấm bụng đưa con về.
Cũng như bao trẻ trong làng, bé Quảng đến trường. Bạn học không ít đứa "nhờn nhợn" với bé Quảng, "bởi thằng Quảng có cái mũi giống như mũi kỳ lân, sợ quá bây ơi!". Về nhà, bé Quảng khóc ấm ức, cha mẹ thấy con tủi thân, ôm con vào lòng khóc theo mà chẳng biết làm sao. Âu cũng là số phận hẩm hiu, ông trời không thương, đành chịu. Học được một thời gian, cánh mũi bị biến chứng, gây đau nhức và chảy máu cam hoài, Quảng đành nghỉ học.
Cha mẹ vay mượn tiền bạc đưa con đi điều trị tiếp. Ai mách bảo có ông thầy tài ba, vợ chồng ông Ngang cũng đều lặn lội đến tận nơi cầu cứu. Kỳ lạ thay, cánh mũi biến chứng to dần theo năm tháng. Quảng mặc cảm, buồn rầu cho thân phận kém may mắn. Suốt ngày ru rú trong nhà, không dám đi đâu. Hãn hữu lắm khi có việc ra đường anh phải... bịt khẩu trang kín mặt! Cách vài tháng, mẹ anh qua đời vì bạo bệnh. Cha anh nay tuổi ngoài tám mươi, thường hay đau ốm, nên cuộc sống lại càng khó khăn.
Chàng trai kém may mắn Lê Văn Quảng
Muốn tìm lối thoát...
"Nếu tôi tồn tại trên đời này chỉ để chịu đựng sự xa lánh và cô đơn... nếu tôi là gánh nặng cho mọi người và tôi không có tương lai... thì tôi nên kết thúc cuộc sống của mình anh ơi. Trong thời gian dài, tôi nghĩ rằng nếu cơ thể tôi bình thường, tôi chỉ cần là chính tôi... Ban đầu tôi không sẵn sàng đối mặt với sự thật rằng điều thực sự tồi tệ không phải là những khiếm khuyết về bản thân của tôi, mà là những giới hạn mà tôi tự đặt ra cho mình và tầm nhìn hạn hẹp về các khả năng có thể xảy ra trong cuộc sống. Nhưng càng về sau, tôi càng thất vọng. Bởi không có điều kỳ diệu nào xảy ra. Ngay cả cô gái chấp nhận dị tật của tôi, yêu thương tôi cũng đã đi lấy chồng vì không thể cãi lời cha mẹ", Quảng buồn đau chia sẻ.
Trong một thời gian dài chàng trai mũi "kỳ lân" đáng thương đã không tin mình có bất kỳ năng lực nào để kiểm soát diễn biến của cuộc đời mình. Anh vẫy vùng trong tuyệt vọng, đau đớn! Anh đã ráng sức để tìm hiểu xem mình có ý nghĩa gì trong thế giới này, hoặc có con đường nào đã "rộng mở" cho anh đi. Khi còn tuổi ấu thơ, với hình hài dị tật như thế thì chẳng có điều gì tốt đẹp chờ đợi anh hết. 34 năm có lẽ không phải là quá dài với một đời người, nhưng ngần ấy năm ròng rã, Quảng phải mang trên mặt một chiếc bướu to kỳ dị kèm theo những lời đàm tiếu của thiên hạ.
"Gia đình lớn của tôi không thể lúc nào cũng ở bên cạnh để che chở cho tôi được, bởi nhà nghèo cha mẹ bươn chải mưu sinh "cơm áo gạo tiền". Một khi tôi đã bước chân đến trường là chẳng thể giấu đi được cái sự thật rằng tôi rất khác biệt với mọi người"- Quảng tâm sự. Anh còn "bật mí" không ít lần anh muốn tìm đến cái chết như sự giải thoát bản thân nơi này. Đứng trên chiếc cầu nơi dòng sông quê, anh muốn gieo xuống, nhưng nỗi sợ hãi lấn át sự tuyệt vọng, nên anh ngưng lại. Lúc bấy giờ anh đang vật lộn với cảm giác tuyệt vọng, rằng cuộc đời anh rồi đây sẽ vô cùng khó khăn. Nhìn cha mẹ tần tảo sớm hôm, anh coi mình như "gánh nặng" cho người thân.
Nhưng rồi anh tự bảo mình không nên làm thế, nếu mình chọn cái chết lao xuống cầu mà không chết thì sẽ phải giải thích tại sao mình lại thất vọng đến nhường ấy. Có lần anh muốn tìm lối thoát "êm ái" từ một chai thuốc diệt cỏ, nhưng anh không thể nào chịu đựng nổi cái ý nghĩa bỏ lại những người thân của mình, để họ đau khổ và tự dằn vặt bản thân về cái chết của mình trong suốt phần đời còn lại. Và anh không để lại cho gia đình gánh nặng của sự mất mát và cảm giác có lỗi. Vậy nên anh từ bỏ ý định đó, chấp nhận khiếm khuyết của mình như một sự không thể thay đổi.
Và chuyện tình dang dở
Một giấc mơ xa vời Câu chuyện về chàng trai kém may mắn nơi làng quê nghèo này, có lẽ cũng chỉ là một trong hàng triệu người bất hạnh khác. Nhưng gặp anh rồi khiến chúng tôi cứ canh cánh mãi về một câu chuyện đời bất hạnh. Cũng cảm phục vì anh đã không ích kỷ tự tìm lối thoát cho mình trong tiêu cực. Ước mơ có một khuôn mặt bình thường như bao người, với anh Quảng có lẽ vẫn còn là một giấc mơ xa vời. |
Tuổi thanh niên của Quảng "kỳ lân" cũng trải qua giai đoạn tình cảm yêu đương, nhưng cay đắng nhiều hơn ngọt bùi. Cô thiếu nữ làng bên cảm thương cho thân phận chàng trai nghèo nên đem lòng yêu thương. Chuyện tình đôi bạn trẻ đẹp như vần thơ nhưng cũng lắm gềnh nhiều thác. Sau cùng, nàng đành gạt nước mắt theo chồng theo sự "sắp đặt" của người thân.
Chàng trai Quảng ôm mối sầu riêng, đêm ngày nhớ mong vời vợi. "Đời là vậy đó, con người ai không đau khổ, nếu không phải vậy thì trái đất mình sẽ là trái đất tràn đầy hạnh phúc, không còn đau buồn hay tranh chấp nữa, phải không anh", Quảng thổ lộ mà như muốn trút đi nỗi đau thương hằn lên cánh mũi.
Chiều chiều, có người thấy chàng trai này nấp sau lũy tre làng dõi mắt nhìn về phía xa xa cho đến khi hoàng hôn buông xuống. Họ bảo: "Nó đau và nhớ người tình thuở nào, nhớ con chim đa đa vỗ cánh bay xa mà...".
Trò chuyện với chúng tôi, anh Chi, hàng xóm với Quảng cho biết: "Bệnh tình anh ấy ngó vậy chứ nặng lắm anh ơi. Mỗi khi anh đi ra đường gặp lúc trời nắng, máu từ trong mũi... chảy phụt ra cả xị, ai thấy cũng thương. Nhà anh nghèo, mẹ vừa qua đời, cha già ốm đau triền miên!".
Nằm trên giường bệnh, ông Ngang nói giọng đuối hơi: "Lòng tui như đứt từng khúc ruột, thương cho con số phận hẩm hiu, chừng này tuổi mà hắn chưa lấy vợ. Hắn bệnh tật nghiệt ngã. Ai trông thấy cũng sợ, hắn mặc cảm, tủi thân. Thương con nhưng biết làm sao bây giờ...".
Anh Khang, anh trai Quảng có gia đình riêng và ở cùng xã Mỹ Lộc chia sẻ với chúng tôi về đứa em bất hạnh: "Sinh ra với khuôn mặt kỳ dị vậy, nên em trai tôi mặc cảm. Gia đình cũng rất thương em bất hạnh nhưng biết làm sao anh ơi, số phận như thế đành cam chịu...".
Kim Anh