Nước mắt của một tay chơi
Anh Trần Văn Hà (SN 1976) sinh ra trong gia đình giàu có, anh em và bố mẹ đều làm nghề vận tải ở xã An Lư, Thủy Nguyên, Hải Phòng. Ngay từ nhỏ, Hà chẳng thiết học hành mà tính chuyện kinh doanh. Hết lớp 9, dù bố mẹ hết lời khuyên răn, nhưng Hà vẫn quyết định nghỉ học để vượt biển sang HongKong với người cô để làm giàu.
"Sang HongKong 5 năm, nhưng công việc không ổn định, buôn bán khó khăn, lại ham chơi nên tôi chẳng tích cóp được đồng nào cả. Vì sợ tôi mãi lông bông như thế, tương lai sẽ không khá được nên bố mẹ đã khuyên tôi nên trở về quê hương. Nghe theo lời bố mẹ, tôi quay trở về...", Hà chia sẻ.
Ngày trở về Việt Nam, Hà được bố mẹ chiều chuộng nhằm bù đắp những vất vả, khó khăn khi anh sống ở nước ngoài. Không những thế, bố mẹ còn khuyên anh tiếp tục đi học để có một tương lai ổn định và tươi sáng hơn. Nhưng trái với mong mỏi, hy vọng của bố mẹ, Hà lại sa vào những cuộc ăn chơi trác táng quên ngày tháng với đám bạn xấu.
Giọng Hà buồn buồn: "Tôi được bố mẹ nuông chiều, thích gì được nấy, trong khi thời ấy, "phong trào" chơi ma túy lại rất phát triển. Nó được coi là thú chơi đẳng cấp, nên khi bị bạn khích bác là "mang tiếng là công tử nhà giàu, là Việt kiều mà không biết chơi... thì kém tắm", nên tôi cũng "bập" vào. Cũng kể từ đó, tôi đem tất cả những cái mình có từ tiền bạc, nhân phẩm, tình cảm gia đình, bạn bè để phục tùng cho "nàng tiên nâu". Ngày ấy, bọn tôi vẫn thường nói với nhau: "Đã chơi không sợ tốn kém, ăn chơi không sợ rơi nước mắt"”.
Trần Văn Hà kể về những ngày tháng bị đọa đày vì ma túy.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Hà theo học hệ trung cấp tại trường đại học Tài chính kế toán ở Hải Phòng. "Lên thành phố, có dịp tiếp xúc với nhiều tay ăn chơi có máu mặt khác, càng ngày tôi càng sa ngã. Người ta bảo "cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra" quả không sai. Năm 1999, thấy tôi có nhiều biểu hiện lạ, gia đình đã nghi ngờ, tìm mọi cách tách tôi ra khỏi những người bạn xấu, quyết tâm cai nghiện tại gia cho tôi...".
"Năm 2000, tôi cai hẳn được, gia đình đã giao cho tôi quản lý một con tàu biển. Sẵn tiền rủng rỉnh, lênh đênh trên biển thì buồn chán, tôi lại quay lại sử dụng ma túy. Đến năm 2002, tôi chết đứng khi nhận kết quả dương tính với HIV. Gia đình tôi rất thất vọng, coi như tôi đã chết...".
Khi biết Hà nhiễm HIV, mọi người trong gia đình, không chỉ đau buồn mà còn giận dỗi, xa lánh anh. "Ngày đầu biết tôi nhiễm HIV, do mọi người không hiểu về bệnh này mà chỉ nghĩ đó là “án tử", nó lây nhiễm nhanh hơn bất kể thứ bệnh dịch nào nên tôi phải dùng đồ riêng với gia đình. Nhiều khi muốn chơi đùa, bế cháu cũng không dám. Tôi cảm thấy đau đớn, chán chường mỗi khi nhìn thấy những ánh mắt dò xét, sự e dè của người khác lo sợ mỗi khi tôi đến gần... Đó chẳng khác gì những nhát dao sắc lẹm cứa vào trái tim tôi. Nghĩ mình sống mà như thừa, tôi đã nhiều lần tìm đến cái chết, nhưng may mắn được gia đình phát hiện, cứu chữa kịp thời...".
Cuộc sống của Hà ngày ấy chỉ bó hẹp trong căn phòng tối tăm. Tủi thân, anh lại khóc, nhưng thấy khóc mãi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, anh nghĩ, không chết được thì phải sống, mà đã sống thì phải ra người để còn sửa chữa những sai lầm mà mình đã gây ra. Nghĩ vậy, Hà quyết định đến các trung tâm để được tư vấn cách sống chung với HIV.
Từ đây, anh vỡ lẽ ra rằng HIV cũng không kinh khủng như nhiều người vẫn nghĩ. Nếu sử dụng thuốc đúng cách, sống lạc quan thì cuộc sống vẫn có thể kéo dài, hơn nữa bệnh này cũng không dễ lây sang người khác nếu như biết cách phòng tránh. Như gỡ bỏ được tấm màn đen kịt che trước mắt, Hà bắt đầu làm lại cuộc đời.
Tình yêu, sự đồng cảm khơi lại nguồn sống
Việc đầu tiên Hà làm đó là thẳng thắn nói chuyện với gia đình, sau đó xin mọi người chút vốn để mua 2ha đất đồi tại huyện Lập Thạch, tỉnh Vĩnh Phúc để làm trang trại. "Mang bệnh tật trong người nên sức khỏe tôi yếu lắm. Không những thế, do từ bé, tôi chưa bao giờ phải làm nông nghiệp hay những công việc nặng nhọc nên thời gian đầu tiên, tôi rất bỡ ngỡ. Tôi phải mua sách về đọc, nghiên cứu, đi thăm những mô hình trang trại khác để học hỏi.
Cuối cùng thì cố gắng của tôi cũng có thành quả, cây cối xanh tốt, vật nuôi phát triển tốt. Cứ tưởng đó sẽ là thiên đường của tôi khi chỉ còn những tia sống cuối cùng, nhưng sự xuất hiện của cô gái ấy đã làm đảo lộn tất cả...", Hà nhìn xa xăm, giọng buồn buồn.
Theo Hà thì đó là một cô gái trẻ, là giáo viên của một trường mầm non. Họ đến với nhau thật tình cờ, thật nhẹ nhàng, nhưng tình cảm thì sâu đậm lắm. Hà tâm sự: "Ngay từ lần đầu tiên khi gặp cô ấy, trái tim tôi đã lỗi nhịp. Tôi yêu cô ấy, khao khát được gần gũi cô ấy, và cô ấy cũng vậy. Tôi và cô ấy chia sẻ với nhau mọi thứ về mình, riêng chuyện tôi bị nhiễm HIV thì không.
Khi cuộc tình đã quá sâu đậm, thấy tôi rụt rè khi nhắc đến chuyện hôn nhân của hai đứa, cô ấy đã chủ động "cầu hôn" trước. Trái tim tôi như bóp nghẹt, một niềm xúc động dâng trào khiến tôi bật khóc thành tiếng. Nhưng, sau trấn tĩnh lại, nghĩ cô ấy đâu đáng phải nhận con virus chết chóc kia từ mình, nên tôi đã nói cho cô ấy biết tất cả...".
Hà tiếp lời, giọng vui vui: "Dù biết tôi bị nhiễm HIV, nhưng cô ấy vẫn bình thản nói: "Dù anh có bị làm sao đi nữa thì em vẫn yêu anh"".
Hà đã tìm thấy hạnh phúc tại CLB Hoa Sen.
Không còn cách khước từ tình cảm của người con gái ấy, Hà đã phải lặng lẽ bán khu trang trại đó, bỏ đi không một lời từ biệt. Trở về Hà Nội, anh tham gia vào nhóm đồng đẳng tại Cầu Giấy để tuyên truyền, phòng chống HIV/AIDS. Tháng 6/2006, nghĩ ở quê hương mình cũng có nhiều người nghiện, nhiễm HIV, nên anh đã quyết định về thành lập một Câu lạc bộ (CLB) dành cho những người nhiễm HIV, lấy tên là CLB Hoa Sen.
"Đầu tiên CLB của tôi chỉ có 16 người, hoạt động tự lực. Khi khởi đầu, tôi cũng gặp khó khăn lắm vì sự phản đối của hàng xóm, bởi chẳng ai thích gì ở cùng với người suốt ngày có hàng chục người nghiện, người nhiễm HIV đến tập trung. Động viên, thuyết phục mãi không được, cuối cùng tôi phải đứng ra làm bản cam kết với chính quyền, hàng xóm láng giềng rằng, sẽ đảm bảo an ninh trật tự, không để xảy ra các tệ nạn xã hội. Đến nay thì CLB Hoa Sen đã có 167 người tham gia, bản thân tôi và nhiều thành viên đã tìm được việc làm ổn định, sống vui vẻ, tích cực hơn...", Hà cười tươi cho biết.
Cứ tưởng rằng, Hà sẽ mãi mãi sống trong sự đơn độc, nhưng sau những ngày tích cực hoạt động trong CLB Hoa Sen, cũng như làm việc tại cơ sở điều trị methadeno tại quận Lê Chân, anh đã gặp được người phụ nữ ấy. "Đó là một cô gái hiền lành, chồng chết vì liên quan đến AIDS, bản thân cô ấy cũng bị nhiễm HIV. Gặp nhau, chúng tôi có sự chia sẻ, đồng cảm, chính điều này đã thôi thúc khát vọng tình yêu trong tôi bùng cháy. Chúng tôi đều nghĩ: Không thể sống thiếu nhau", Hà tâm sự.
Hai người yêu nhau sâu đậm, nhưng đến khi đưa người yêu về ra mắt gia đình, anh chị đã bị phản ứng gay gắt. Không nản, bằng tình yêu của mình, sau gần 4 năm yêu nhau, vào tháng 2/2011, anh chị kết hôn trong sự đồng thuận của gia đình hai bên. Khi được hỏi hai người có dự định có con không, anh chị nhìn nhau âu yếm: "Chúng tôi vẫn luôn mong mỏi có một đứa con. Tuy nhiên, chúng tôi phải tìm hiểu kỹ, đến khi nào chắc chắn và có điều kiện sẽ sinh con". Không những tìm kiếm được hạnh phúc cho riêng mình, anh chị đã tự mua được một ngôi nhà nhỏ bằng chính đồng tiền do mình làm ra...
Cao Tuân - Châu Bảo
Một chương trình truyền hình hấp dẫn đang chờ đón các bạn trên Đài truyền hình Đồng Nai (DN1, DN2)! Chương trình talkshow “Kết nối cùng sao” là sân chơi giao lưu của các Fan club (FC), mang đến không gian gần gũi hơn giữa ca sỹ và khán giả. Trong chương trình, bạn được giao lưu ,gặp gỡ trực tiếp cùng các ca sỹ ngôi sao yêu thích . Mỗi ngày các bạn sẽ được giao lưu trò chuyện cùng các ca sỹ ngôi sao nổi tiếng như : Nhóm La Thăng, Đức Tiến, Hồ Quang Hiếu, Lương Bích Hữu, Trang Nhung, Khánh Ngọc, Trà My Idol, Nhóm Mắt Ngọc, Tim, Nhóm Vmusic, . Chương trình được phát sóng vào lúc 19:15 – 19:45 Chủ nhật hàng tuần trên kênh DN1; phát lại lúc 10:10 – 10:40 trên kênh DN2 ngày hôm sau. Nhãn hàng sữa đậu nành Number 1 Soya (Tập đoàn Tân Hiệp Phát) hân hạnh đồng hành mang lại cho quý vị khán giả chương trình hấp dẫn này. |