Những dòng tâm sự trong cuốn tự truyện của Natascha Kampusch:
Thường thường, tôi đội chiếc mũ lưỡi trai và mặc quần lót. Mỗi khi Priklopil cho phép tôi ra làm việc ở ngoài vườn, tôi luôn phải mặc chiếc quần này. Thực vậy, hắn không bao giờ cho tôi mặc đầy đủ quàn áo vì tin rằng tôi không dám chạy ra đường khi đang trong tình trạng bán khỏa thân. Và hắn đã đúng.
Một buổi chiều, khi Priklopil đưa tôi lên lầu, tôi xin được mở một cửa sổ. Không ngờ hắn rống lên : "Mày chỉ muốn tao mở cửa để mày có thể hét lên và chạy trốn phải không ?". Hắn kéo lê tôi ra của trước và đẩy tôi ra ngoài: "Đi, chạy đi ! Tiến lên ! Để xem mày đi bao xa, xem mày làm được trò gì".
Tôi vẫn đứng yên ngoài cửa. Nỗi sợ hãi rằng một người nào đó có thể nhìn thấy tôi trong tình trạng bán khỏa thân, thân thể bầm tím, gầy gò hốc hác lớn hơn niềm hi vọng rằng tôi có thể được trốn thoát.
Hắn làm điều này một vài lần, gần như luôn lột trần tôi trước khi đẩy tôi ra khỏi nhà và nói: “Đi đi, chạy đi! Mày sẽ thét lên và sau đó tao sẽ phải giết mày".
Một giai đoạn mới trong quá trình tù tội của tôi bắt đầu khi hắn quyết định cải tiến tầng trên trong nhà của hắn.
Chúng tôi cùng nhau làm nên những cánh cửa bằng đá cẩm thạch nặng chịch, dán những vỏ bao tải xi măng quanh nhà, cầm búa tạ phá những bức xi măng không cần thiết.
Tôi phải giúp Priklopil trong nhiều giờ, không được cửa động, trong khi hắn trát những bức tường.
"Đưa cho tao con dao gắn mat-tích", một lần hắn nói. Và tôi đưa nhầm dụng cụ. Hắn cau mày lại. Tới lần thứ hai, đôi mắt hắn tối lại và khuôn mặt méo mó.
Hắn nhặt một mẩu xi măng gần bên cạnh và ném mạnh về phía tôi.
Cú ném khiến tôi tuy cúi người né được nhưng vẫn thấy choáng váng. Điều đó khiến Priklopil càng thấy tức giận và lao tới tôi với tốc độ nhanh nhất có thể. Hắn dùng tay bóp miệng tôi và kéo vào góc nhà. “Bình tĩnh lại. Tôi xin lỗi. Tôi phải làm gì để ông bình tĩnh lại?”. Tôi chết đứng vì sợ hãi, hai mắt nhắm nghiền. Sau đó, không hiểu sao, tính trẻ con trong tôi trỗi dậy: “Tôi muốn một cái kem và ít bia”.
Cơn giận dữ của hắn dường như vì thế càng ngày càng gia tăng. 2 ngày sau đó, hắn quyết định rằng tôi quá chậm nên chộp lấy tay tôi, chà nhanh tay tôi lên miếng gỗ gần đó khiến tay tôi nóng ran, bỏng rát.
Những vết thương trên tay đó không bao giờ có cơ hội lành lại. Sau vụ đó, Priklopil nghĩ ra cách trừng phạt mới là chà xát tay tôi trên cánh cửa sổ. Một lần khác, khi tôi phản ứng quá chậm trước yêu cầu của hắn, Priklopil ném một con dao về phía tôi. Lưỡi dao sắc chém một nhát vào đầu gối tôi. Vết thương quá ghê sợ tới mức tôi cảm thấy muốn nôn mửa.
Một lần, tôi trượt cầu thang và ngã. Một vài ngày sau đó, tôi phải nằm liệt giường, có lẽ do chấn động quá lớn. Thế nhưng vài tuần sau, hắn thẳng tay đập liên tiếp vào đầu tôi mỗi khi trừng phạt tôi về điều gì đó.
Sau 2 năm thường xuyên chịu đựng những điều tương tự như thế, tôi bắt đầu phản kháng một cách tiêu cực hơn. Mỗi khi hắn đánh tôi, tôi tự tát vào mặt mình cho tới khi hắn bảo dừng lại.
Một năm sau, khi tôi 15 tuổi, tôi đã 2 lần thúc chân vào bụng hắn. Ban đầu, hắn rất choáng váng, lao tới khóa đầu tôi. Và, dĩ nhiên, tôi không thể chịu được cú đòn cuồng bạo ấy.
Những cơn bạo lực của Priklopil trở nên thường xuyên hơn. Hắn liên tiếp đập vào đầu khiến tôi choáng váng tới mức nôn mửa. Nhiều khi tôi đếm được mình đã chịu 200 cú đánh trong vòng một tuần. Tôi bắt đầu ghi lại “kỷ lục” trong một cuốn sổ và tôi còn giữ nó tới ngày nay.