“Nghe lời! Nghe lời! Nghe lời!”
Những cơn giận dữ điên cuồng bùng phát tức thời của Priklopil dần trở nên thường xuyên hơn. Hắn liên tục đánh vào đầu tôi khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Thỉnh thoảng tôi đếm và biết được có tuần phải chịu tới hơn 200 trận đòn. Tôi bắt đầu ghi lại những kỷ lục trong cuốn sổ - Và tôi còn giữ nó tới ngày nay.
Hắn cũng trở nên khó đoán hơn bao giờ hết. Vào những đêm hắn khó ngủ, giọng của hắn vo ve hàng giờ thông qua cái loa trong tầng hầm của tôi. Những đêm khác, hắn chỉ đơn giản chỉ nói đều khiến tôi căng thẳng: “Nghe lời! Nghe lời! Nghe lời!” qua 2 chiếc điện đàm nội bộ.
Một lần, khi không thích cái cách tôi nướng bánh, hắn kéo tôi ra đằng sau căn hầm và nhốt tôi ở đó trong chỗ tối hoàn toàn trong 2 ngày và chỉ cho một túi cà rốt để ăn.
Lối xuống căn hầm và nơi đã nhốt Natascha Kampusch suốt 8 năm trời.
Thật lạ lùng, một ngày tôi nghe được tên cũ của tôi trên radio. Tác giả của cuốn sách viết về những người mất tích đang nói tên tôi trong danh sách những người mất tích không dấu vết, không thi thể. Tôi muốn thét lên: “Tôi ở đây! Tôi còn sống!”.
Sau đó, tôi bỗng nhìn mọi thứ trở nên rất rõ ràng. Tôi biết rằng không thể dành cả đời mình như thế này. Chỉ có một con đường duy nhất: xa lìa cuộc sống này.
Ngày hôm đó không phải là lần đầu tiên tôi cố tự tử. Năm 14 tuổi, tôi đã cố tự tử bằng cách nối quần áo lại rồi tự chịt cổ mình. Năm 15 tuổi, tôi đã tự rạch cổ tay bằng cái kim khâu to.
Lần này, tôi đặt giấy, báo, giấy vệ sinh vào trước cửa lò hâm. Căn phòng sẽ đầy những khói và tôi sẽ dần xa rời cái cuộc đời vốn dĩ không còn thuộc về tôi nữa.
Khi hít phải những làn khói cay xè vào phổi, tôi cố hít thật sau. Nhưng sau đó tôi bắt đầu ho và ý nghĩ cố gắng sống sót trỗi dậy.
Tôi với lấy chiếc gối bịt lên mặt để cố giảm bớt tác hại của làn khói đang dầy đặc trong hầm, ném quần áo ướt để dập tắt đám cháy âm ỉ. Sáng hôm sau, căn hầm vẫn còn đầy mùi khét.
Khi Priklopil xuống hầm, hắn giận dữ giật tôi ra khỏi giường. Sao tôi dám trốn thoát khỏi hắn. Gương mặt hắn trở nên giận dữ và sợ hãi. Nỗi sợ hãi khiến tôi kinh hoàng tới mức có thể đánh đổi được mọi thứ để được an toàn.
Natascha Kampusch ngày được giải cứu.
Nhưng sau vụ đó, có một vài sự thay đổi nhỏ. Priklopil thay đổi thái độ với tôi hơn và dần nắm được tâm lý của tôi. Thực vậy, hắn trở nên tự tin hơn đủ để cho tôi lên tầng hầm đi vào xe ô tô với hắn. Lần đầu tiên, tôi được phép rời khỏi căn hầm tù ngục trong vòng 7 năm trời.
Tôi đã chờ đợi giây phút này quá lâu rồi. nhưng tôi vẫn còn cứng đầu và im lặng trong nỗi sợ hãi.
Chúng tôi lái xe đi trong một thế giới mà chỉ tồn tại trong trí nhớ của tôi đã 7 năm. Giờ đây, mọi thứ dường như trở nên không có thực. Chúng tôi dừng tại một khu rừng nhỏ. Tôi chỉ biết một vài cây lá kim và đập đầu nhè nhẹ vào một thân cây lớn để xem nó có thực không.
Trên đường về, không ai trong cả hai nói một lời. Khi Priklopil nhốt tôi trong căn hầm một lần nữa, một nỗi buồn sâu thẳm tràn ngập trong tôi. Tôi cảm thấy mình mới vừa đi thăm một thế giới trong tưởng tượng, nơi mọi người đi lại như những đồ chơi. Chỉ có căn hầm nơi tôi sống là thật.
Chắc chắn Priklopil hiểu tâm lý của tôi vào thời điểm đó. Và hắn hiểu rất rõ. Hắn hiểu tâm lý tôi tới mức đủ tự tin để đưa tôi ra ngoài tới một nơi trượt tuyết. Và, tại đó, lần đầu tiên trong 8 năm, tôi thấy mình ở một mình trong một căn phòng có người lạ. Người mà tôi có thể mở lời cầu cứu.