Có một loại phụ nữ như tôi. Trải qua một vài mối tình, trải qua một vài đau đớn tổn thương, rồi ngồi nghe thêm vài ba câu chuyện buồn. Lòng tin có hạn, chắt chiu tích góp không muốn ban phát cho người, cũng không phải làích kỷ mà vì đau khổ quá nhiều, có khi còn muốn ngủ thật lâu, thật sâu không bao giờ tỉnh lại.
Có một loại phụ nữ như tôi, vẫn chôn chặt người sau cuối, để rồi không mở lòng với ai. Chai sạn với chuyện đời, với chuyện người, ấp ủ một cuộc sống không có đàn ông.
Có một loại phụ nữ như tôi, muốn có một ngôi nhà nhỏ sống cùng một thiên thần, mẹ con chăm sóc nhau. Sống cuộc sống không có người chồng.
Nhưng nỗi lòng người mẹ có đủ can đảm để đứa con mình yêu thương không có bố. Không phải là không muốn cho con có đầy đủ tình thương mà vì người phụ nữ như tôi, không mở lòng mình ra được.
Một khi không thể tin tưởng ai thì việc về chung một nhà là địa ngục. Có ai hạnh phúc khi sống trong nơm nớp lo sợ. Hay chỉ vì muốn con mình có bố mà chấp nhận sống cùng một người không có tình cảm. Vậy có được dài lâu, có mệt mỏi, có vì nhau mà chịu đựng hay không?
Có một loại phũ nữ như tôi. Hay nhắm mắt lấy bừa kiếm đứa con, về sống được thì sống còn không thì li dị đường ai nấy đi. Con mình, mình nuôi. Vậy thì quá tệ phải không??
Có một loại phụ nữ như tôi. Ở giữa lưng chừng lựa chọn, muốn có con để chăm bẵm sống vui vẻ lại không muốn có chồng. Muốn có đứa con máu mủ của mình nhưng sợ thiên hạ độc mồm chửi mắng bố mẹ không biết dạy con, sợ một mai lớn lên con hỏi bố nó là ai?
Thật sự đời người phụ nữ ai mà không muốn có một chỗ dựa tinh thần, ai mà không muốn lấy được một người chồng tử tế, cùng nhau sướng khổ. Ai mà không có ham muốn toàn vẹn gia đình, nhưng không phải ai cũng có được may mắn có người sát cánh đồng cam cộng khổ.
Khi không còn sự lựa chọn nào khác, họ làm mẹ đơn thân. Là đúng hay sai? Có phải tôi đang ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình?
Theo Guu