Từ đó đến nay đã 40 năm. Từng đó thời gian khiến con quên cả việc mình chỉ là con riêng với bố. Con quên nên lúc nào con cũng nói về bố như bố đã sinh ra con vậy. Thậm chí, có nhiều lúc, giữa bố và bố ruột của con, rõ ràng, con đã có những lúc nhầm lẫn vị trí của 2 người.
Bố ruột của con vẫn rất tuyệt vời dù 40 năm qua con không sống cùng. Bởi dù đã ly dị 40 năm nhưng chưa khi nào mẹ nói điều gì bất ổn về bố ruột cả. Lúc nào mẹ cũng khiến con tin rằng bố ruột của con hoàn hảo. Chỉ là bố mẹ không hợp nhau nên không thể tiếp tục hôn nhân mà thôi.
Con cũng đã học điều đó từ mẹ nên kể cả khi con ly dị chồng- người đàn ông tệ bạc, con vẫn cứ dạy các con của con rằng đó là bố ruột của các con. Và nhiều hơn cả, con học được từ bố 2 về lòng bao dung. Rằng đàn ông có tệ với mình ra sao thì anh ta vẫn cứ là cha của các con mình. Hổ dữ không ăn thịt con.
Việc đem sự phẫn nộ của mình vào giáo dục con cái sẽ chỉ thiệt cho chính con cái của mình. Đừng dạy con phẫn nộ bằng chính những phẫn nộ của mình. Các con không đáng phải chịu đựng cảm xúc tiêu cực đó.
Bố 2 của con! 40 năm qua, bố đã bên con cần mẫn như một người đàn ông lớn. Bố chưa khi nào tự nhận mình là bố. Lúc nào bố cũng chỉ nói: Bố là người bạn lớn tuổi của con thôi. Mẹ nhiều khi còn khiến con buồn chứ bố thì luôn biết cách làm con vui. Có trách cứ gì con, bố cũng nhờ mẹ chứ bố không tự làm.
Bố bảo: Bố sợ lạm dụng quyền làm cha. Bố trách mắng con không chỉ con buồn mà có thể khiến cả mẹ cũng đau lòng. Nên bố lựa chọn góp ý với mẹ để mẹ sẽ điều chỉnh con. Ngày xưa con nghĩ bố làm vậy khiến bố con mình thành có khoảng cách. Con vẫn thích được bố mắng con như mắng em con- con chung của bố với mẹ. Nhưng sau này con mới hiểu, bố giữ khoảng cách vì con là con gái.
Bố dượng và con gái riêng của vợ luôn có những ranh giới không thể xoá đi được. Ranh giới để cả 2 tôn trọng sự riêng tư giới tính nữa. Bố chọn làm bạn để chia sẻ với con như góc nhìn từ một người đàn ông. Bố giữ một khoảng cách để con đủ tự do nhưng vẫn không thành hai người dưng xa lạ. Chúng ta cứ vậy mà song hành suốt 40 năm qua. Cho đến ngày mẹ của con mất. Con đã chọn ở lại bên bố thay vì về với bố ruột của mình. Cũng như giờ đây, khi bố đã yếu, con vẫn chọn chăm sóc bố thay vì để em con chăm bố. Nó còn gia đình riêng của nó. Bố là để con chăm.
Bố yếu không thể tự vệ sinh thân thể, con là người tắm rửa cho bố như hồi bé xíu bố vẫn tắm rửa cho con vậy. Con ly dị, bố là người dọn một phòng trống trong nhà để dọn vào đó ở, nhường toàn bộ nhà lớn cho con và các con của con.
Bố bảo: Không còn mẹ con nữa, bố chỉ muốn ở một căn phòng nhỏ này thôi. Cho đỡ cô quạnh. Nhưng con biết, vì bố không bỏ được thói quen hút thuốc nên bố chọn phòng nhỏ để tránh khói thuốc vào mấy mẹ con con.
Con không biết bố còn ở lại với con và các cháu được bao lâu nữa. Từ ngày mẹ con đi, bố đã yếu hơn nhiều. Bố nhớ mẹ quá. Con chẳng biết mình sẽ được chăm bố bao nhiêu lâu nữa. Đôi khi, trong cơn mê sảng, bố vẫn gọi tên mẹ khi nắm bàn tay con khiến con bật khóc.
Con mong lộc trời cho bố được sống lâu hơn nữa. “Không phải để mẹ bay ở dưới đó có bồ chứ?” như những lúc tỉnh táo bố hay đùa. Mà là để con được chăm sóc bố bù cho những năm tháng con nhỏ xíu, bù cho cả những năm tháng con đi làm dâu nhà người, xa xôi cách trở, không chăm nom được cho bố.
Hôm nay, ngày sinh nhật của bố, con chúc bố bước sang tuổi 84 vẫn đầy minh mẫn để sẽ lại chuyện trò với con được nhiều hơn nữa. Để con được học làm người. Cô con gái 43 tuổi của bố, bên bố vẫn chỉ giống cô con gái nhỏ lên 3 ngày nào, bố ơi!