Con trai ông Nguyễn Thanh Chấn chọn học ở Vĩnh Phúc để gần bố

Con trai ông Nguyễn Thanh Chấn chọn học ở Vĩnh Phúc để gần bố

Thứ 7, 23/11/2013 08:34

Trong bức thư viết gửi bố, Nguyễn Thế Anh, con trai út của ông Nguyễn Thanh Chấn đã nói: “Con nghĩ học trên Vĩnh Phúc gần bố thỉnh thoảng lên thăm bố”.

Ngày 26/3/2004, khi tòa tuyên án ông Nguyễn Thanh Chấn(thôn Me, Nghĩa Trung, Việt Yên, Bắc Giang) tù chung thân vì tội giết người, bà Nguyễn Thị Chiến (vợ ông Chấn) đã ngất đi. Chuỗi ngày sau đó với gia đình bà là tháng ngày cơ cực và chịu nhiều điều tiếng. Con cái phải bỏ học vì bị bạn bè xa lánh, mẹ ông Chấn đi ăn cỗ cũng bị “phân biệt đối xử”, quán tạp hóa vợ ông bán ngày nào cũng vắng người mua… chỉ bởi lý do, ông Chấn đã mang tội giết người.

Pháp luật - Con trai ông Nguyễn Thanh Chấn chọn học ở Vĩnh Phúc để gần bố

Nguyễn Thế Anh- con trai út của ông Nguyễn Thanh Chấn.

Nhưng ông Chấn liên tục kêu oan. 10 năm ông trong tù là 10 năm những người thân của ông, thậm chí cả những người không máu mủ ruột thịt cũng giúp ông mang đơn đi gõ cửa các cơ quan chức năng để tìm lại công lý.

Ngày 4/10/2013, ông Nguyễn Thanh Chấn trở về, những giọt nước mắt đoàn viên, hạnh phúc lại rơi. “Ngày đi các con còn bé, nhưng giờ về chúng nó đã lớn cả rồi. Tôi lại có cháu để bế nữa”, ông Chấn tâm sự.

Pháp luật - Con trai ông Nguyễn Thanh Chấn chọn học ở Vĩnh Phúc để gần bố (Hình 2).

Ông Nguyễn Thanh Chấn đọc lại bức thư một người bạn tù gửi trước ngày ông được thả tự do.

Những ngày trong tù, ông Chấn luôn nhận được sự quan tâm từ phía gia đình, thậm chí rất nhiều bức thư chia sẻ của vợ, con. Điều này làm cho nhiều bạn tù “ghen tị”. Và một trong những bức thư được ông cất giữ cẩn thận chính là những dòng tâm sự của đứa con trai út Nguyễn Thế Anh, viết gửi bố khi Thế Anh đang là sinh viên Trường cao đẳng công nghiệp Phúc Yên (Vĩnh Phúc):

“Ngày 5/10/2007

Trường Cao đẳng Công nghiệp Phúc Yên 

Bố kính nhớ, bố xa nhớ, con nhớ bố lắm!

Đầu thư con chúc bố có một sức khỏe như ngày nào bố ở nhà. Một sức khỏe dồi dào sinh lực để có thể trải qua những năm tháng ở trại giam Vinh Quang, rồi trở về với bà, với con, với gia đình mình bố ạ. Bố không được thất vọng đâu nhé. Nhất là lúc này sự việc của bố sắp được giải quyết.

Ở nhà vẫn bình thường bố ạ. Mẹ con mới mua gạch (3 vạn) để chuẩn bị sang đầu năm xây lại chỗ của bà vì ở đó nguy hiểm, mưa gió dột nước nhiều lắm. Mẹ bảo là vay tiền chú Liên Thành để xây nhà vì nhà mình cũng không có tiền. Cả nhà mình vẫn khỏe mạnh. Trung, Kiên ra viện Nhi Thụy Điển và về hôm 25/8. Chị Thu, anh Thuận vào miền Nam làm ăn. Lương chị 1 triệu/tháng, làm may còn anh Thuận làm công ty mộc, đồ gỗ. Chị cũng hay gọi điện thoại về hỏi thăm tình hình bố. Ở nhà mình thì anh Quyết đi thịt lợn về cho mẹ bán hàng ngày, bà ở quán trông, bán hàng, mẹ thì mang thịt vào làng Nội hoặc qua chỗ bác Hoạt bán. Chị Quyền sáng cho lợn ăn, dắt ngựa ra bãi bóng rồi đi làm chiều tối về, chủ nhật nghỉ. Chị mới mua xe máy dream Việt để đi làm vì xe đỏ trước nát lắm rồi. Xe ấy bây giờ anh Quyết đi thịt lợn.

Còn về phần con thi trượt đại học công nghiệp Thái Nguyên. Con chỉ được 14,5 điểm (thiếu 3 điểm). Sau đó con làm hồ sơ và thi đỗ Cao đẳng Công nghiệp Phúc Yên – Vĩnh Phúc, được 22 điểm. Bạn bè đứa nào cũng bảo thi như thế mà lại học trường này à?

Hôm 5/9 nhà mình làm 5 mâm cỗ mời các cô, các bác, dì, cậu, ông Nghĩa, nội tộc để đưa con lên trường ở Phúc Yên học. Đi học ở đây con chưa hài lòng lắm vì mỗi tháng nhà mình cho con 4 – 5 trăm nghìn để ăn ở, học. Con không ở nhà giúp việc cho gia đình mà lại lấy tiền đi nữa. Con học ngành ô tô, lên đây học con nghĩ vừa học cao đẳng vừa ôn lại thi lại đại học năm sau. Bố thấy thế nào? Bố bảo con nên thi lại hơn hay học cao đẳng hơn? Bố thử cho một lời khuyên bố nhé.

Con đi học bố yên tâm về con. Con cố gắng không phụ lòng gia đình đâu. Nếu học cao đẳng ở đây 3 năm mất tối thiểu chi phí là tầm 18 triệu đấy bố ạ. Con sót ruột lắm. Cũng lớn rồi, không kiếm được tiền lại còn lấy tiền đi nữa.

… Ở nhà mình đang cắt lúa, giống cũ bố ạ. Sang vụ nhà mình lên chỗ bố đó, đường lên bố thì đi qua chỗ con… Trước con đăng kí thi trường cao đẳng này mẹ bảo sao mày đăng kí thi trường này, vừa xa nhà vừa tốn tiền tàu xe. Học Bắc Ninh, Hà Nội có hơn không. Lần đăng kí con nghĩ học trên Vĩnh Phúc gần bố thỉnh thoảng lên thăm bố. Nhưng thăm bố phải có giấy thăm mà giấy đó chỉ có 1 lại ở nhà mà. Mà lên chỗ bố làm gì có chuyến xe ô tô nào. Con học ở đây là tiện đường nhà mình lên bố thôi. Bố đừng lo nghĩ cho con nhiều làm gì nhé…

Mà sự việc của bố sao lâu được giải quyết thế bố nhỉ? Bố ở trên đó có đoàn nào đến điều tra, hỏi thăm không? Ở nhà những hôm con chưa đi học cũng không thấy tin tức gì cả.

Nhưng bố ở trên đấy giữ gìn sức khỏe nhé, con nhớ bố lắm. Quan trọng là bố nghiên cứu học lại những sự việc, tình tiết trước kia đi bố nhé. Như bác Hoạt hôm lên có cả chú Sai, mợ Hồng, anh Khang… ấy. Bác bảo bố lấy giấy bút ghi lại từng tình tiết mạch lạc, rõ ràng, dễ hiểu kiểu như đề cương.

Bố viết hết những gì liên quan đến vụ án mà bố nhớ rồi từ đó đọc lại, sửa chữa cho hoàn chỉnh thì sau này được ra giải oan lần nữa bố mới trả lời mạch lạc, rõ ràng. Có như thế mới thuyết phục được phiên tòa. Bởi ăn nói trôi chảy rất quan trọng, góp phần không nhỏ chút nào trong việc minh oan của bố. Bố nhớ viết kiểu gạch từng ý, tình tiết ra giấy. Chắc cũng phải 10 tờ giấy vì có rất nhiều tình tiết giúp bố minh oan mà”.

Theo Trí Thức Trẻ

Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên. Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.
Đã tặng: 0 star
Tặng sao cho tác giả
Hữu ích
5 star
Hấp dẫn
10 star
Đặc sắc
15 star
Tuyệt vời
20 star

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bình luận không đăng nhập

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.