Từ một người xuất thân gia đình nghèo khó, bố mẹ làm ruộng ở nông thôn, học hành dốt nát, chỉ hết cấp hai, không thể học tiếp, tôi theo một ông bác họ đi buôn quần áo, tự kiếm sống khi mới 15 tuổi. Sau mấy năm có ít vốn liếng, tôi mở cửa hàng riêng kinh doanh quần áo, thuê ki ốt trên thành phố. Năm đó tôi mới 20 tuổi. Nhiều người ngạc nhiên khi thấy một cậu thanh niên mặt còn non choẹt đã làm chủ một cửa hàng quần áo khá bắt mắt. Bẩy năm sau- 27 tuổi- tôi mở công ty TNHH chuyên sản xuất, kinh doanh hàng may mặc xuất khẩu. Tôi bỗng trở thành đại gia của huyện, được nhiều người có máu mặt trong giới làm ăn biết đến.
Vậy nhưng tôi lại vô duyên trong chuyện tình duyên. Nhiều cô gái đến với tôi chỉ vì tôi có kinh tế vững vàng. Họ sớm bộc lộ sự lợi dụng, “đào mỏ”. Quan hệ chỉ được ba bẩy hai mốt ngày, tôi đành phải “bỏ của chạy lấy người”. Tôi cần gặp người nào để có thể làm vợ. Người đó phải khiến trái tim tôi rung động dẫu có hoàn cảnh như thế nào. Thời gian trôi đi, cho tới mãi gần đây, đã ở tuổi 40, tôi vẫn chưa có được một tình yêu nào đúng nghĩa để có thể dẫn tới hôn nhân. Nhưng nhu cần tự nhiên của đàn ông, tôi không thể cưỡng nên đã tìm đến những đối tượng để quan hệ theo kiểu “bóc bánh trả tiền”. Khi nào không gặp được người vừa mắt, tôi đành tự sướng.
Ảnh minh họa.
Không lẽ cuộc đời cứ trôi đi như vậy? Bốn mươi tuổi, giàu có về tiền bạc mà độc thân, không vợ con, quả là trái quy luật. Từng ngày, tôi sốt ruột, quyết tâm giành thời gian cho công cuộc kiếm vợ. Tôi nhờ bạn bè, người quen biết mai mối, vẫn chưa tìm được người cần tìm. Thế rồi cách đây một năm, tình cờ tôi gặp được cô gái tên Sương, là nhân viên nhà nước.
Ngay từ phút đầu, tôi đã rất có cảm tình. Cô có vẻ đẹp sắc sảo, lanh lợi nhưng nói năng nhẹ nhàng, có phần nũng nịu khiến tôi nhanh chóng rung động. Cô khác hẳn những cô gái tôi đã từng quen biết và có mối quan hệ trong quá khứ. Những người này luôn gợi ý tôi tặng thứ nọ, thứ kia, và hay chủ động rủ tôi đi siêu thị, shopping chứ không bao giờ đi chơi thiên nhiên, ngao du sơn thủy. Còn Sương thì không như vậy. Rất nhiều lần cùng nhau đi chơi, qua những cửa hàng bán đồ lưu niệm đẹp, tôi có ý hỏi cô thích gì sẽ mua tặng. Cô đều nói không. Mời cô vào các nhà hàng ăn uống, cô đều từ chối. Cần ăn, cô nói tôi vào quán cơm bình dân. Tóm lại là tôi thấy cô có vẻ tự trọng, không muốn tôi đánh giá thấp.
Tình yêu giữa tôi và Sương bùng phát và tiến triển nhanh. Sau một vài tháng, tôi ngỏ ý muốn cưới. Cô nói đang đi học tại chức đại học, đề nghị tôi cố chờ thêm hai năm nữa, khi cô kết thúc việc học. Thấy cô nói hợp lý, tôi nhất trí. Trong nhiều điểm tôi rất ưng ý về Sương, có một điểm tôi rất mê. Có lẽ chính vì điều này mà tôi không thể xa rời cô. Đó là khả năng tình dục của cô, có thể đáp ứng được nhu cầu rất lớn của tôi bất cứ lúc nào. Mỗi tuần, trong hoàn cảnh bận việc và ở xa nhau, tôi và cô vẫn “gặp” nhau vài ba lần mới thấy tạm đủ. Cô đã chiều, chưa bao giờ khước từ.
Do yêu Sương, thấy cô còn thiếu thốn nhiều thứ, tôi đã chủ động giúp cô. Lúc đầu cô có ý từ chối, nhưng trước tấm lòng thành, tha thiết của tôi, đã nhận. Sau một thời gian, tôi thấy yên tâm là đã trang bị cho cô được nhiều phương tiện mà bất cứ cô gái nào cũng mong muốn và cần có: xe máy, điện thoại, ipad... toàn loại “xịn”. Ngoài ra, nhiều lần tôi còn lặng lẽ nhét tiền vào xắc của cô. Với thu nhập trung bình dăm chục triệu mỗi tháng, việc tôi giúp cô dăm, bẩy triệu không là gì. Thấy người vợ tương lai của mình đầy đủ, không thua chị, kém em, tôi rất vui.
Sương có một đặc điểm là chỉ muốn gặp tôi vào buổi tối. Cô nói ngày thường bận công tác, ngày nghỉ thì ở nhà giúp gia đình nên không thể gặp ban ngày. Tôi có ý muốn cô dẫn đến chơi với các bạn thân của cô để mở rộng quan hệ thì cô nói gặp nhau chỉ muốn giành tất cả thời gian cho nhau, không muốn mất cho ai thêm. Sau này lấy nhau, khi ấy tôi biết các bạn bè của cô cũng đâu có muộn.
Ảnh minh họa.
Một lần đến điểm hẹn, Sương đi taxi. Tôi hỏi xe máy đâu, cô nói cho bạn mượn. Rồi lần thứ 2, thứ 3, cô vẫn không đến bằng chiếc xe máy Vespa tôi mua cho. Tôi hỏi sao lại cho mượn lâu ảnh hưởng đến sinh hoạt của mình như vậy thì cuối cùng cô đành thú thực là bị mất cắp. Hỏi sao không nói ngay để mua chiếc khác, cô nói là không muốn làm phiền tôi. Cô có ý sẽ tích cóp tiền, sau một thời gian vay mượn thêm sẽ tự mua đúng loại xe đó. Ngay lập tức, tôi mua chiếc thứ hai cho cô. Cô khăng khăng từ chối. Tôi nói nếu cô từ chối, mỗi lần gặp gỡ, tôi sẽ lái ô tô đến tận nhà đón cô. Như thế còn phiền hơn, trong khi để mua lại chiếc xe chỉ mất một tháng lương của tôi. Khi ấy, cô mới yên tâm để tôi mua chiếc xe khác.
Lần khác, đang đi chơi, Sương nói dừng xe để vào cửa hàng bán máy tính. Cô hỏi mua chiếc lap-top. Tôi hỏi có ipad rồi, cần gì nữa. Cô nói muốn đưa lại ipad cho tôi sử dụng, cô dùng lap-top có màn hình to hơn. Tôi bảo “anh có rồi” và quyết định mua thêm cho cô lap-top để cô dùng cả hai.
Trong công việc, có những văn bản tôi phải tự đánh vi tính vì liên quan đến những điều tối mật trong làm ăn. Nhưng tôi rất ngại làm việc này do bận nhiều việc khác. Biết điều này, Sương nói sẵn sàng đánh giúp tôi, như một thư ký. Cô hứa ngay lần gặp gỡ sau có thể tranh thủ gõ máy lúc ở bên nhau. Nhớ lời hẹn, sau những phút ân ái, tôi mở máy, chuẩn bị đọc cho cô đánh thì thấy cô ậm ừ như không biết gì về việc này.
Tôi cũng nhớ ra một việc lần trước có ý nhờ Sương hỏi giúp hộ. Chả là cô nói có người bạn thân là hiệu trưởng mầm non tốt nhất thành phố, tôi muốn nhờ cô xin hộ cho con một người tôi đang cần nhờ vả nhiều việc vào trường này. Tôi hỏi, cô cũng có vẻ ngớ ra, như là không nhớ việc gì. Tôi nhắc lại việc này, cô mới ậm ừ: “À, à! Để em hỏi lại xem cụ thể thế nào rồi báo lại anh nhé”. Tôi hơi ngạc nhiên vì lần trước, cô khẳng định như đinh đóng cột: “- Việc ấy không có gì khó anh ạ. Với em, cô bạn sẽ chẳng lấy tiền đâu. Xong việc, mua ít hoa quả đến cảm ơn họ là được”.
Thế rồi liên tiếp những lần gặp sau đó, dần dần, Sương càng bộc lộ nhiều dấu hiệu không bình thường như đãng trí, nói trước quên sau, nói và làm không thống nhất. Thậm chí, có lúc tôi có cảm giác đó không phải là Sương của lần gặp trước mà như một người khác nhập vào cái xác của cô.
Và thật vô cùng cay đắng, quá bị sốc, chỉ sau những lần Sương có những dấu hiệu “lạ”, bất bình thường trên, tôi biết được một sự thật. Cô có một cô em gái song sinh, tên là Lam. Hai người giống nhau như hai giọt nước, đến người trong nhà còn nhầm. Hồi nhỏ, cha mẹ phải buộc vào vòng tay mỗi người một vòng chỉ có màu khác nhau để phân biệt. Cả hai đều chưa có chồng, làm nghề kinh doanh chứ không phải cán bộ nhà nước. Cả hai đã cùng gặp tôi, cùng khéo léo phút đầu để “đánh lừa”, gây cho tôi cảm giác đó là cô gái tự trọng, không tham vật chất. Họ lại quá giống nhau về hình thức, giọng nói nên tôi đã không thể sáng suốt để nhận biết. Nghĩ lại, tôi mới thấy họ còn trẻ mà đã quá khôn ngoan, lọc lõi, bàn nhau lừa tôi để mưu lợi. Tôi đã mất đứt hai chiếc xe máy xịn, ipad, lap-top và rất nhiều tiền mặt đưa cho họ mỗi lần gặp gỡ. Giờ đây, biết rõ sự thật, tôi mới giật mình nghĩ tới hai tiếng “thảo nào...”. Họ vào vai kịch quá giỏi, có thể nói là đã thực hiện cú lừa ngoạn mục, không thể hoàn hảo hơn. Tuy nhiên, vẫn để lộ rõ những sơ suất. Đúng như người ta nói: làm việc gian dối thì trước sau sẽ lộ, vì “cái kim trong bọc còn có ngày lòi ra”.
Giờ đây, tôi choáng váng, xấu hổ vì bị kẻ kém mình gần 20 tuổi lừa quá đau. Mất tất cả mấy trăm triệu cho hai kẻ lừa đảo, tôi không tiếc. Tôi chỉ trách mình đã hơn 40 tuổi mà vẫn còn ngu dại, bị gái lừa. Tôi không để yên, trỗi dậy ý nghĩ trừng trị, cần để họ trả giá. Tôi sẽ tố cáo họ với cơ quan công an. Nhưng lại băn khoăn không biết có nên làm việc này, vì mình là đàn ông, hoàn cảnh kinh tế đâu đến nỗi nào, mấy trăm triệu với tôi chỉ là chuyện “nhỏ như con thỏ”. Vả lại, nếu nhiều người biết việc này, cơ hội lấy vợ của tôi hẳn là lại càng khó khăn hơn.
Ngàn Thương (ghi theo lời kể của anh Trần Quang Thắng- Công ty Sao Mai, Hải Phòng).