Tại Sài Gòn, dạo quanh các các tuyến đường Bùi Đình Túy, Chu Văn An, D5 (Bình Thạnh), Phan Đăng Lưu (Phú Nhuận), có thể dễ dàng thấy la liệt các nhà hàng ẩm thực phô trương biển quảng cáo phục vụ khách tận tình với thực đơn đầy đủ các món Âu, Á. Thế nhưng, khi vào sâu bên trong, lời quảng cáo biến mất, không có đồ ăn để phục vụ mà trong nhà hàng chỉ toàn là những tiếp viên ăn mặc mát mẻ, hở trên, hở dưới tiếp khách.
Tuyển nhân viên nhưng phải… còn trinh
Vừa tốt nghiệp ngành kế toán ở một trường đại học tại Hà Nội, T. xin vào làm việc trong một công ty xây dựng tư nhân. Nhưng theo yêu cầu của công ty, T. phải vào làm cho chi nhánh tại TP HCM. Sau hơn nửa năm làm việc, công ty của T. lại rơi vào khủng hoảng kinh tế, buộc phải giải thể nên T. rời công ty. Để tiếp tục trụ lại ở Sài Gòn, kiếm tiền trang trải cuộc sống, T. quyết tâm tìm công việc mới.
T. đọc được thông tin một nhà hàng Hàn Quốc đang cần nhân viên phục vụ với yêu cầu cao 1m65 trở lên, ngoại hình đẹp, tuổi 18 - 25, lương cao. Thấy mình có nước da trắng mịn và cao gần 1m70 nên T. gọi đến nhà hàng, tự tin nhất định mình sẽ được tuyển dụng. Trao đổi qua điện thoại, chủ nhà hàng hẹn T. tới một căn nhà trên đường Lê Lai, quận 1 để phỏng vấn vào lúc 18h.
Tìm đến đúng địa chỉ hẹn gặp, T. đi tới đi lui, hỏi han những người xung quanh để tìm nhà hàng Hàn Quốc đúng như thông tin tuyển dụng thì một phụ nữ ăn mặc quý phái khoảng 30 tuổi bước ra gọi T. vào căn nhà 5 tầng. Mang tiếng là nhà hàng nhưng khi bước vào, T. nhận thấy ở đây không có bàn ghế, không có thức ăn và nhân viên phục vụ.
Đem thắc mắc của mình hỏi chủ nhà hàng, T. không nhận được câu trả lời bởi chủ nhà hàng lờ đi và lái câu chuyện về hướng “tiếp viên phục vụ ở đây lương rất cao”. Thu nhập trung bình mỗi người 30 - 40 triệu đồng một tháng, vì đa số khách hàng là người Hàn Quốc. Họ sẵn sàng “boa” cho nhân viên hàng chục triệu đồng nếu nhân viên “ngoan, phục vụ tận tình”.
Trong lúc T. đang suy nghĩ không biết thực hư câu chuyện ra sao thì chủ cửa hàng tiếp tục giới thiệu về nhà hàng với những lời lẽ “có cánh” rằng nhà hàng có chỗ ăn nghỉ cho nhân viên, nếu làm việc tốt còn được “sếp” thưởng thêm tiền, thỉnh thoảng cho nhân viên đi du lịch, nghỉ mát!
Người phụ nữ dẫn T. vào quán, tiếp lời hỏi T. về quê quán, trình độ học vấn, hoàn cảnh kinh tế gia đình, có người yêu chưa và có thể làm về khuya nếu nhà hàng đông khách được không. Và câu hỏi làm T. sốc nhất đó là cô còn trinh không. Choáng váng, bất ngờ trước câu hỏi của chủ nhà hàng, T. ngay lập tức rời khỏi đó.
Tuy nhiên vì muốn biết thêm về hoạt động của nhà hàng “không bếp, không thực phẩm” này nên vài ngày sau, T. quay lại đây để tìm hiểu thêm thì được biết rằng nhà hàng chỉ mở cửa vào lúc chập tối. Vào giờ đó, có hàng chục tiếp viên nữ cao ráo, trang điểm lòe loẹt, ăn mặc sexy, đi xe tay ga tới. Đó chính là nhân viên của nhân hàng. Họ không nấu nướng, cũng chẳng dọn dẹp.
Bên ngoài luôn có hàng chục thanh niên đứng canh cửa, tay lăm lăm dùi cui điện với lý do để “bảo vệ an toàn cho khách”, vì vậy việc đi lại, ra vào trong nhà hàng cũng không dễ dàng gì. Thi thoảng lại có nhóm 3 - 4 người đàn ông nước ngoài đi vào trong. Nhưng điều đặc biệt là các phòng của tòa nhà không bao giờ thấy sáng đèn điện, lúc nào cũng chỉ mù mờ đủ để nhận ra đâu là khách, đâu là nhân viên.
Lúc này, T. mới có câu trả lời chính xác, đây không phải là nhà hàng cần nhân viên phục vụ ăn uống như thông tin đăng tuyển trên mạng mà đích thị là quán phục vụ khách “mua vui”. Cô đi nhanh ra ngoài và tự nhủ sẽ không bước chân vào đây lần sau dù cho lương cao đến đâu chăng nữa.
Bí mật bên trong những nhà hàng “không bếp”
Điểm khác biệt ở hệ thống “nhà hàng” Âu - Á này thường là một căn nhà rộng chừng 40m2, có 3 - 4 tầng. Tầng trệt thường được ngăn đôi, phía trước làm bãi để xe, bên trong là bếp. Gọi là bếp nhưng căn phòng này bao giờ tối om, vì hầu như không được sử dụng, và không bao giờ có nguyên liệu chế biến món ăn. Các phòng bên trên được thiết kế để hát karaoke. Điều đặc biệt của nhà hàng này là ngoài những phòng lắp đặt dàn âm thanh để hát, nhậu nhẹt còn có những phòng bố trí giường ngủ, điều hòa máy lạnh, không khác nào nhà nghỉ!
Trong cùng một hệ thống “nhà hàng” rải khắp các tuyến đường ở Sài Gòn, có hàng trăm tiếp viên. Trung bình có 25 - 30 tiếp viên/nhà hàng, tuổi đời từ 18 - 25. Thậm chí có cả tiếp viên đang trong độ tuổi vị thành niên. Mỗi địa điểm có hàng chục tiếp viên ăn mặc trễ nải, xuất hiện trong tình trạng uốn éo chiều khách với đủ mọi tư thế. Các cô chân dài khác cũng ăn mặc hở hang, áo quần ngắn cũn cỡn, thậm chí nhiều cô “quên” mặc áo ngực, thoải mái thân mật với khách.
Để mang lại cảm giác mới lạ cho khách, bao giờ chủ nhà hàng cũng trao đổi các “đào” cho nhau nên các tiếp viên ở nhà hàng này thường chạy show. Điều đặc biệt ở các “nhà hàng” này là không bao giờ để mất lòng khách, khách yêu cầu gì là có đó, kể cả chuyện bán dâm tại chỗ.
“Nhân viên” tại các nhà hàng này cũng được “chủ” phân cấp rõ ràng thành hai loại để khách hàng lựa chọn “món ăn” phù hợp với túi tiền của mình. Giá cả có sự chênh lệch lớn giữa gái còn trinh và mất trinh, khách hàng có thể kiểm tra “hàng” trước khi trả giá. Những đại gia thích “mua trinh” có thể sẵn sàng bỏ ra vài chục triệu, thậm chí đến gần trăm triệu đồng. Giá tàu nhanh cho mỗi đêm ở nhà hàng này chỉ có vài trăm nghìn, nhiều nhất là đến vài triệu.
Các đại gia thử “đào” còn trinh hay không bằng cách soi đèn vào vùng kín của “đào”. Cũng có người cẩn thận hơn, khi đi mua trinh mang theo cả thầy thuốc để bắt mạch “đào”. Đây là những thầy thuốc cực giỏi trong Đông y, theo họ nếu con gái còn trinh thì huyết khuyết âm (ở gần hõm cổ) chưa bị đứt.
Những kiểu kinh doanh gái mại dâm trá hình, núp bóng nhà hàng ẩm thực hay các quán karaoke đang diễn ra phổ biến trên địa bàn TP HCM. Thực trạng này đang rất nhức nhối và nan giải, đòi hỏi các cơ quan, lực lượng chức năng cần xử lý nghiêm, mạnh hơn, dứt điểm những tụ điểm không lành mạnh này.
Nga Phương