Bạn trai tôi mắc bệnh “tắt mắt” và thường xuyên cầm nhầm đồ của người ta. Cứ kể ra tật xấu này của bạn trai mà tôi lúc nào cũng thấy vừa thương vừa nhục vừa xấu hổ.
Lúc mới quen nhau, tôi chưa biết bệnh này của anh. Chỉ thấy anh rất đẹp trai, gia thế lại giàu cón nên yêu. Khi ấy tôi còn nghĩ bạch mã hoàng tử hoàn hảo không tì vết của tôi đây rồi, hóa ra là có nghề “2 ngón”. Mà những thứ anh chôm của người ta toàn ít có giá trị, nên dù có giận hay khuyên can cũng không được.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra chuyện này là lúc cả hai đi nhà sách cùng nhau. Tôi hí hửng sà vào quầy phụ kiện kẹp cài rồi khuân đến quầy thanh toán. Xong xuôi đi uống nước thì thấy anh chìa ra cho tôi thêm cái móc điện thoại pha lê rất đẹp.
Tôi ngạc nhiên không biết anh mua lúc nào. Vì trong nhà sách tụi tôi ở bên nhau suốt thì làm sao anh có thời gian mua riêng? Có nghĩ ngợi nhưng tôi không dám nghĩ anh thó đồ của người ta. Vì cửa hàng có camera hẳn hoi, dù là ăn cắp chuyên nghiệp cũng không liều đến thế.
Đến lần thứ 2 tôi cũng chưa nghĩ anh có tật xấu này. Tụi tôi đứng trước hàng trái cây, mua xong, trong lúc cô bán hàng cúi xuống tủ lấy tiền thối thì anh đã nhanh tay bỏ thêm 2 quả táo vào bao nylon.
Ảnh minh họa
Tôi sửng sốt cấm khẩu không nói gì được vì sợ người ta biết rồi thêm rắc rối. Trên đường về tôi cằn nhằn rồi hỏi vì sao anh làm thế. Anh trả lời tỉnh queo rằng bà ta bán đắt nên lấy thêm cho bõ ghét. Rồi anh còn mắng ngược lại tôi là 2 quả táo không đáng mấy xu mà nhắng lên.
Nhưng đó là táo Mỹ, 2 quả cũng đã 70.000 - 80.000, có giá trị với người buôn bán nhỏ lẻ lắm chứ. Nhất là thái độ của anh không nhận sai làm tôi rất bực. Tuy vậy, tôi chỉ nghĩ do anh nghịch ngợm nên mới thế.
Nhưng tới lần thứ 3 thì tôi chắc mẩm “thôi rồi, người yêu tôi có thói ăn cắp vặt thật”. Nhóm bạn tôi tổ chức đi chơi, tôi kéo cả anh ấy đi cùng. Lúc ăn trưa, có một anh bạn mang bật lửa zippo rất đẹp ra khoe. Mọi người tranh nhau xem rồi mải tám nên lúc về mới phát hiện ra nó đã không cánh mà bay. Tìm từ trên ghế dưới sàn mãi không có nên cũng thôi.
Lúc đó, tôi không dám nghĩ đó là người yêu tôi lấy. Nhưng hóa ra thật. Hôm sau thấy anh mang nó ra châm thuốc trước sự ngỡ ngàng của tôi. Lại còn bảo “thằng đó kênh kiệu trông ngứa mắt nên lấy cho bõ tức”.
Tôi khóc như mưa như gió vì giận và cảm thấy mất mặt. Gần 30 tuổi đầu rồi mà anh vẫn có tính xấu tồi tệ đó. Tôi dỗi cả tuần bắt anh hứa sẽ không táy máy thế. Anh gật đầu bảo sửa làm tôi rất yên tâm.
Thế nhưng đâu lại vào đấy. Anh không bao giờ đi siêu thị, bảo ngại vì đông đúc ồn ào. Tôi tưởng thật nhưng hóa ra không phải. Anh không muốn đi siêu thị lớn vì an ninh chặt chẽ mà chỉ muốn đi đại lý, tạp hóa nhỏ lẻ cho dễ “hành động”.
Mặc dù những thứ anh lấy chỉ nhỏ thôi nhưng tôi rất khó chịu. Lần là thỏi chocolate, lần là chiếc khui bia, thậm chí cả bì tăm bông bé tẹo anh cũng lấy. Bực hơn nữa là thái độ của anh, anh không coi đó là ăn cắp mà xem là “đồ khuyến mãi đi kèm”.
Nói thật, với cái tính này, tôi rất nghi ngờ là anh cũng có thể ăn cắp tiền của người khác. Nhưng anh luôn chối đây đẩy là không.
Tôi có biết là trên thế giới vẫn có một số người mắc bệnh ăn cắp trong vô thức. Tức là những lúc căng thẳng thần kinh, họ sẽ tiện tay lấy đồ của người khác mà không nhận thức được hành động của mình.
Tôi phân vân không biết có phải người yêu tôi mắc bệnh này không. Nhưng thật là lần nào táy máy cũng thấy anh đều rất tỉnh táo. Vả lại, nếu anh có stress gì đó thì tôi phải biết chứ.
Giở khóc giở cười là đến bố vợ tương lai mà anh ấy cũng không tha. Tôi dẫn anh về nhà ra mắt. Lần đầu còn nói chuyện khách sáo. Đến lần thứ 3 thứ 4 thì bố tôi rất quý anh và bắt đầu trò chuyện thân mật hơn.
Ông khoe với anh truyền thống cách mạng của gia đình, đời ông nội tham gia chiến đấu thế nào, được thành thích khen thưởng ra sao. Bố tôi còn đem cả hộp huân chương mà gia đình nội tôi có được trong kháng chiến ra khoe.
Quay đi quay lại, tuần sau đem ra xem lại thì thấy thiếu mất chiếc huân chương hạng nhất của ông nội tôi. Tôi thấy bố hoảng hốt lật tung nhà lên tìm mà lạnh xương sống.
Tôi nghĩ ngay đến trò xấu của người yêu tôi. Gọi cho anh thì anh xác nhận luôn. Tôi phải chạy đi lấy về rồi lén vứt dưới ghế salon rồi đổ cho bố tôi tìm chưa kỹ mới yên chuyện.
Tôi phiền lòng vì bạn trai tôi quá. Các bạn đừng bảo tôi ngu ngốc mới đi yêu người như vậy. Vì thực sự là anh ấy tốt, chỉ có tính xấu đấy thôi. Với lại, chẳng thà mà anh cướp của, trộm cắp tài sản gì lớn để tôi còn có lý do mà chia tay. Chứ đúng là mấy thứ anh ăn cắp nhỏ thật, không tha thứ cũng không được.
Lần nào đi chơi với anh tôi cũng tránh những nơi như cửa hàng hay shop xiếc, vì sợ anh lại giở trò. Thậm chí là đi ăn vặt hè phố dưới đèn dầu leo lét mà anh cũng nhanh tay thó thêm thức ăn. Nhiều lúc giận quá tôi còn mắng anh trí thức kiểu gì không biết.
Tôi buồn lòng vì người yêu quá. Tôi đang nghĩ cách để trị tật xấu này của anh. Nếu ai có cách nào hay ho thì bày cho tôi với! Tôi xin cảm ơn rất nhiều.
Theo Tri thức trẻ