Ông kể, cứ nhìn bà con lối xóm xì xào là nhà này sinh ra cave mà đau hết cả lòng già. ông mang tiếng, gia đình, họ tộc chịu tai tiếng xấu xa đã đành. Còn nó, đứa con hư thân gái dặm trường, rồi tấm thân sao đây. Mỗi lần nghĩ thế, ông lại than với tôi: "Phải tìm và khuyên giải cho nó về, may ra đời nó còn được cứu vớt...".
Bóng ma về đêm ở Xuân Mai
Mỗi lần từ Hà Tĩnh ông điện ra bằng cái giọng thì thào: "Chú ở ngoài nớ, chú ý xem nó "mần" ở mô, dù nguy hiểm và khó khăn đến mấy cái mạng già nầy cũng bắt nó về. Dù nó làm cave cũng phải cho nó cơ hội mần người chú hề..."... Chợt, hôm nay ông lại điện ra khẩn khoản: "Mai, tui ra Hà Nội, nó ở Xuân Mai, nó mới điện về là đang ốm nặng, sốt cao, nợ nần, bảo tui ra đón, không biết có phải bệnh nớ (AIDS)? Lạy giời là không phải. Mai, chú đón tui rồi đi cùng giúp tui".
Thế là, từ 4h chiều hai chúng tôi, một già 73 và một trai tơ, tìm về địa chỉ đã được báo để vào ổ mại dâm gặp cô con gái ông. Thị trấn Xuân Mai (Hà Nội) - Nơi được gọi là "thiên đường sung sướng", nơi rất nhiều cô gái mại dâm gửi gắm thân mình. Ông bạn tôi xiêu vẹo như cái dây leo hết cả sự sống vậy mà vì đứa con dại phải gắng gượng. Tôi đi sau nước mắt rưng rưng thương cho cái thân xế bóng còn khổ nhục.
Bóng đêm loang trên phố cũng lúc ánh điện nhấp nháy hắt ra mời gọi. Nhưng cô gái hở hang ló ra từ các quán cà phê đèn mờ hất hàm mời tình, họ cũng trạc tuổi con ông. Quán K.K. hiện lên với dàn đèn nháy lập lòe như ma chơi trêu đời không thương xót.
Ông bạn tôi lầm lì, tôi biết cảnh tượng lố lăng đó như xát muối vào lòng người cha khốn khổ. Đón chúng tôi là mấy cô gái ăn mặc mát mẻ, hở hết những gì cần khoe khoang cho trai hám của lạ. Một cô gái độ tuổi mười tám đôi mười xí xa xí xớn chạy ra rối rít:
- Ối giời ơi... hai anh lâu quá mới thấy đến chỗ em. Em nhớ bọn anh quá. "Mở hàng" nhé hai anh ơi?
Tôi giật thót mình vì lo cho ông bạn già. Cô gái vừa đá đưa miệng lưỡi như chững lại trước ông già. Nhưng, với bản năng "nghề nghiệp" vốn đã được trang bị, cô ưỡn ẹo cắp nách ông già la lớn:
- Ối giời ơi! Anh, nhùn nhũn như thế, "tụi" lắm. Em sẽ làm cho anh trẻ lại nha.
Cô chưa kịp nói xong thì thêm mấy cô nữa xông ra lanh chanh:
- Anh này của tao.
- Con ranh kia, để tao, lâu rồi không được khách nào đặc biệt thế này. Mày anh kia, còn tao anh già...
Cuộc khẩu chiến giữa các cô gái làm tiền đang tiếp diễn. Tôi bị một cô khác từ nhà trong bước ra "tấn công" rối rít với những ngôn ngữ mỹ miều và sự va đập xác thịt "sát cầu môn". Có cô còn hỏi: "Này anh ơi, chắc bạn già của anh vợ chết lâu rồi? ". Tôi nghiêm giọng:
- Cho gặp chủ của các cô?
- Hứ, làm gì cứ như cảnh sát gặp tội phạm. Đợi chút, em gọi cho rồi chiều em nghe cưng?
Đám gái như nhận thấy sự khác lạ lủi hết vào sau bức màn che nhí nhố và xốc lại áo quần. Một vài cô không quên quăng những cái nhìn mời gọi vào cái thân tôi, chắc họ đang hy vọng là tôi chọn họ đây? Bà chủ bước ra xơn xớn như chủ chuồng gặp hàng xeo mua lợn, cười cười kệch cỡm. Mụ ăn mặc cũng gợi ra phết. Nhìn thấy ông già nụ cười mụ lịm tắt, ông đang khóc. Tôi tiến lại hỏi thẳng vào vấn đề:
- Chị có phải bà chủ Năm, chúng tôi là người nhà của cháu Khánh?
Mụ vào chuyện luôn:
- Vâng, nó ốm, không làm được gì, sốt cao hai tuần rồi, tôi cũng mong nó về. Nhưng nó bảo sợ không dám về. Đợi người nhà ra đón.
- Vâng, đây là bố của Khánh. Chị giải quyết cho chúng tôi đưa cháu về.
- Vâng. Tốt quá.
Ông già lí nhí:
- Cháu Khánh đâu chị?
- Bác cứ thanh toán nợ nần cho em rồi tôi dẫn vào.
- Những khoản gì vậy? Bọn tui ở quê nghèo lắm, không có tiền đâu! Mong chị hiểu cho.
- Tôi cũng nghe hoàn cảnh, thương các bác lắm, nhưng bọn tui phải lo mọi khoản, điện nước, tiền thuê nhà... cũng có lãi đâu. Tính ra, từ hôm Khánh nó ốm đã vay của tôi 1,3 triệu tiền mua thuốc, tiền ăn cũng hơn triệu. Thôi thì tôi cho cái khoản tiền nhà ở. Thanh toán rồi các bác đưa cháu đi luôn để bọn tôi còn làm ăn.
Ông bạn tôi rút tiền đếm trả đến cạn túi mà mắt rơi lệ. Mụ "tú bà" đếm đi đếm lai rồi gọi với vào nhà trong: "Bay đâu, đưa bác này vào nhà đón cái Khánh nhanh". Chúng tôi theo một cô gái trẻ vào nhà trước sự dửng dưng của tất cả ổ mại dâm không còn tính người.
Luồn lách một hồi qua các dãy phòng tạm bợ và hôi hám, tôi nghe rõ những tiếng động giường kọt kẹt đến khốn nạn. Một căn phòng cuối dãy tối om om. Cô gái bật điện. Hiện lên trên chiếc giường tạm là một cô gái gầy xanh xao nằm dán xuống chiếu. Khánh đang khóc tức tưởi.
Một cô gái khác, tầm tuổi Khánh chạy xộc vào gọi Khánh rồi gói hộ quần áo, cô bảo: "Bác cho nó về đi, nó muốn về nhà nhưng sợ gia đình không tha thứ". Cô lại quay sang Khánh đang uể oải gượng dậy: "Thôi mày về là may rồi. Còn tao không biết bao giờ mới có tiền về".
Tôi nhìn rõ cô bạn Khánh, chúng tôi chưa gặp cô lúc chào hỏi, hơi xấu, xù xì và tồi tội, ăn nói lại có vẻ hiểu biết nên chúng tôi cũng có chút thương thương. Khánh cắp bộ quần áo lủi thủi bước đi trước, chúng tôi theo sau. Cô bạn xấu xí trong quán ấy theo ra tận lề đường nhìn theo.
Tôi thấy mắt cô bé ngấn lệ xa xăm. Tôi hiểu lại một hoàn cảnh éo le nào đó đưa đẩy cô phải vào cái chốn bẩn thỉu này. Tôi tiếc không phải là người chứng kiến lúc cô được về quê như Khánh. Thì ra, Khánh hư hỏng của chúng tôi có một ông bố nặng tình phụ tử để "chịu nhời đắng cay" đón bằng được cô về đoàn tụ với gia đình.
Dung Trần