Em- một cô gái bướng bỉnh nhưng cố chấp trong tình yêu. Yêu ai em cũng yêu hết lòng mà đòi hỏi người ấy cũng phải đối với em như vậy. Chẳng biết có phải phương pháp yêu của em sai lầm không mà qua 3 người đàn ông em đã từng yêu trên đoạn đường thanh xuân của mình đều lần lượt rời bỏ em. Có người yêu 2 năm, có người 1 năm, lại có người gắn bó cả quãng thời gian học đại học. Họ đều là những người em đã tưởng sẽ là bến đỗ bình yên cho mình.
Vậy nhưng…
25 tuổi, em vẫn là người độc hành trên con đường mang tên cuộc sống…
26 tuổi, em gặp anh trong tiệc sinh nhật một đồng nghiệp.
Chẳng cần có người giới thiệu, chẳng cần tìm hiểu gì nhiều, chúng ta yêu nhau chỉ 1 tuần sau cuộc gặp định mệnh ấy.
Em cảm giác chúng ta sinh ra để dành cho nhau. Không cần nói nhiều, chẳng cần chia sẻ nhiều mà mọi suy nghĩ của người này, người kia đều có thể thấu hiểu.
Thật kì lạ…
Em bên anh, không dám nghĩ đến chuyện tương lai, bởi qua những mối tình đổ vỡ, em sợ chúng ta rồi cũng chỉ là những mối quan hệ có thời hạn trong cuộc đời của nhau. Yêu nhau 5 năm, 7 năm, 10 năm còn chia tay trong thoáng chốc, huống gì tình yêu của chúng ta khi đó mới chỉ được tính bằng…ngày tuổi.
Anh thường nói với em rằng, em mạnh mẽ và bất cần quá khiến anh có cảm giác khó nắm bắt.
Chẳng phải đâu, chỉ là em tự tạo vỏ bọc cho mình thôi…
Nhưng rồi chẳng biết từ khi nào em bắt đầu bị cuốn theo những dự định của anh. Anh mua một con heo đất về và ra quy định hàng tháng khi lĩnh lương chúng ta phải cho lợn ăn thật hậu hĩnh. Số tiền đó sẽ là tiền để đi trăng mật sau này.
Tối tối, anh “bắt” em ngồi lì hàng giờ cùng anh tìm hiểu về những dự án nhà ở, về cách thiết kế phòng ngủ cho mình, cho các con...
Anh bắt em phải quen với việc có người ôm khi ngủ…
Và rồi sau 5 tháng yêu nhau, anh lồng vào tay em chiếc nhẫn đính hôn thay cho lời hẹn ước.
Chẳng cần hứa hẹn nhiều…
Chẳng cần những lời yêu thương mật ngọt
Anh vẫn khiến em cảm nhận được rằng, anh đối với mối quan hệ của chúng ta là nghiêm túc…
Bên anh, em chỉ việc an yên hạnh phúc, chẳng cần phải hoạch định điều gì bởi anh nói: “Có anh ở đây rồi, cứ để anh lo”.
Anh chẳng bao giờ để em phải có cảm giác bất an, chẳng bao giờ để em thấy chơi vơi trong mối quan hệ của chúng mình.
Anh khiến em dần hiểu ra rằng, tình yêu không có hạn sử dụng, hôn nhân cũng chẳng phải là bảo chứng vững chắc cho một mối quan hệ. Thứ khiến hai người gắn bó với nhau là hai tâm hồn đủ nhiệt tình hướng về nhau.
Anh bảo với em rằng, chúng mình gặp nhau, yêu nhau rồi quyết định tiến tới hôn nhân, tuy chỉ trong vỏn vẹn trong chưa đầy 1 năm, nhưng vì chúng ta vừa vặn gặp đúng người đúng thời điểm nên trở thành duyên phận của nhau…
Em cũng tin là vậy...
Ngọc Anh