Lần đó thấy em đang ngồi lặng im tôi hỏi: “Nào có chuyện gì buồn thì chia sẻ với anh, anh luôn ở đây, sẵn sàng nghe em nói với anh bất kỳ điều gì. Anh sẽ luôn là chỗ dựa của em khi em cần, là người mà em có thể gọi bất kỳ lúc nào… Bởi em là người quan trọng nhất trong tim anh”.
Lát nữa anh cùng em đi siêu thị, tối nay để anh nấu ăn nhé, gà nướng phô mai, mì trứng thịt băm. Anh khui thêm chai vang đỏ. Xong bữa tối anh làm bỏng ngô rồi hai đứa tiếp tục xem mấy thước phim còn dở từ hôm trước nha. Nào mệt thì mình ngủ sớm, mai anh nghỉ làm một hôm đưa em đi dạo biển…
“Ơ, anh hâm à, tự dưng bày nhiều thứ thế?”
“Em đang buồn còn gì.”
“Ai bảo anh em buồn?”
“Hôm nay tự dưng em im ắng hẳn, cũng ít nói hơn, mọi khi có bao giờ em lặng người quá 5 phút đâu. Em có thể chối nhưng mắt em làm sao dối được anh? Ngoan đừng nghĩ nhiều, nào muốn tâm sự thì cứ nói, anh luôn ở cạnh để được sẻ san với em ...”
Vốn dĩ cuộc đời chẳng mong cầu gì hơn thế, chỉ cần gặp được người tử tế, biết hiểu cho những lần mình lặng im, biết lắng nghe những hôm ngực mình trăm vạn phiền nhiễu.
Có rất nhiều điều mình chẳng thể cạy lòng ra nói, nhưng họ vẫn đủ kiên định chờ đợi để ủi an. Có quá nhiều hôm mình khép cửa nhà gục lòng trong mỏi mệt, họ liền nắm chặt bàn tay chẳng chút mảy may đợi mình cất tiếng.
Đi nửa cuộc đời, chỉ cầu ổn yên ...
Khải Vệ