Anh A không phải chồng em nhưng là người đàn ông mà em đã hằng mong có thể cưới làm chồng. Chúng em đã từng yêu nhau 10 năm có lẻ. Đã có với nhau một bé gái năm nay cũng 8 tuổi. Nhưng chúng em không kết hôn được với nhau vì cả hai gia đình đều phản đối. Lý do là vì chúng em là họ hàng xa với nhau. Nhưng cũng phải cách nhau đến 4-5 đời rồi chứ không cận huyết. Nhưng ở quê, chẳng ai chấp nhận. Bố mẹ em lẫn bố mẹ anh đều sợ hàng xóm dị nghị nên kiên quyết không cho cưới. Chúng em có bầu rồi sinh con nhưng vẫn không được hai gia đình đồng ý. Anh ấy muốn em và anh ấy đi khỏi quê lên thành phố sống nhưng em không chịu vì bố em ung thư, em không thể bỏ bố em mà đi được. Anh buồn lắm nên khi em sinh con, anh chỉ bế ẵm được đôi lần rồi bỏ xứ đi. Bố em vì không muốn xấu mặt với hàng xóm nên bắt em phải cưới một người đàn ông khác, tạm gọi là anh B.
Anh B là lính của bố em. Anh B cũng rất yêu em, si tình em từ xưa rồi. Nên dù biết em đã có con với người khác, anh B vẫn quyết lấy em cho bằng được. Anh ấy cưới em và tự nhận bé gái là con của anh. Trong đám cưới, anh đứng trước hai họ và rất nhiều hàng xóm, anh xin lỗi vì đã để em bầu, đẻ con rồi mới cưới thế này. Anh B nhận hết lỗi về anh ấy giúp cho bố mẹ em nở mày nở mặt.
Trong 6 năm làm vợ anh B, em thực sự biết ơn anh ấy. Anh ấy luôn là người chồng tuyệt vời nhất mà bất cứ ai làm vợ anh ấy cũng sẽ thấy hạnh phúc. Chỉ có em là không hạnh phúc dù lòng em biết ơn anh ấy rất nhiều. Bởi trong lòng em chỉ có duy nhất hình bóng của anh A. Mỗi khi ôm con là em lại nhớ. Vì con rất giống anh. Suốt 6 năm, cho dẫu anh B đối với em tốt thế nào, em vẫn không sao quên được anh A. Mỗi khi buộc phải có quan hệ vợ chồng, em đều giả bộ dù đau rát và khó chịu. Em và anh B cũng có một đứa con với nhau. Như là cách em trả ơn anh B. Một bé trai.
Từ khi có con, anh ấy rất hạnh phúc và càng yêu chiều em hơn rất nhiều. Nhưng rõ ràng em cứ luôn có những thiên vị nhất định với bé gái đầu hơn. Dù cả 2 đều do em dứt ruột đẻ ra nhưng em luôn thương con gái. Vì nó là con gái. Vì nó thiệt thòi hơn khi bố ruột đã bỏ đi biệt xứ khi nó còn quá nhỏ. Em dù biết là mình sai nhưng em vẫn bị cảm giác đề phòng với anh B- chồng hiện tại của mình. Có lẽ vì em đọc quá nhiều những câu chuyện cha dượng và con riêng của vợ chăng? Nhất là khi có thêm 1 bé nữa, em hay bị soi mói chuyện chồng quan tâm đến đứa sau hơn đứa trước. Con ruột của anh ấy nên anh ấy thiên vị hơn.
Em luôn nghĩ rằng cuộc đời em sau khi lấy anh B là khép lại rồi. Em chẳng mong đợi gì anh A dù lòng vẫn yêu anh ấy vô cùng. Dù gì chúng em cũng đã có hơn 10 năm yêu nhau mà. So với 6 năm làm vợ anh B, tình cảm em dành cho anh A vẫn choán hết tâm trí của em. Em thật sự không có ý định bắt cá hai tay. Thậm chí dù có thể tìm ra anh A đang ở đâu vì em chơi thân với em ruột anh A, nhưng em đã cố tình không tìm. Em muốn giữ anh A trong ký ức của mình mà thôi.
Nhưng ngày anh A về, em đã không kiểm soát được em. Em đã có quan hệ với anh A. Như một nỗi thèm muốn 6 năm trời cách biệt. Em và anh A đã bị cuốn chặt vào nhau. Em muốn bỏ anh B để về với anh A, để hạnh phúc với tình yêu của mình. Em biết em sai rồi. Em biết em đang đối xử tệ với anh B- chồng hiện tại của em. Nhưng em không thể kìm chế được tình yêu của mình với anh A. Đầu tiên chỉ là ngoại tình nhưng sau đó đã thành công khai. Anh A đã gặp anh B để “hỏi xin lại vợ và con mình”. Anh B đương nhiên là không chịu. Nhưng anh B vẫn không ngăn cấm em. Anh B bảo: Em yêu A thì cứ đến với A nhưng xin em hãy vẫn cứ là vợ anh. Anh không muốn mất em. Anh không muốn phá vỡ gia đình này.
Em không biết phải làm sao nữa. Em mà bỏ anh B, chắc chắn bố em sẽ tự tử. Bố em đã sẵn bệnh ung thư rồi. Ông chỉ đếm ngày để ra đi nên đi sớm với ông chẳng có gì là to tát cả. Em mà bỏ anh B thì cả họ hàng sẽ nhảy vào xỉa xói em. Em mà bỏ anh B, chính 2 đứa con của em cũng sẽ bỏ em. Nhất là đứa lớn, dù nó đã biết anh A mới là bố ruột nhưng nó chỉ coi anh B là bố ruột của nó. Đứa bé mới 4 tuổi nhưng luôn chắc nịch rằng: Mẹ bỏ bố thì con cũng sẽ không gọi mẹ là mẹ nữa.
Anh A thì muốn chúng em sẽ rời khỏi quê nhà để ra thành phố với anh. 6 năm qua, anh ấy đã nỗ lực bao nhiêu chỉ vì muốn thật giàu có để có thể cho em một mái ấm sung túc. Anh A biết em đã lấy chồng nhưng anh ấy bảo: Suốt 6 năm qua, anh nung nấu ý nghĩ sẽ cưới em dù em có làm vợ bất cứ ai đi chăng nữa, em có bao nhiêu đời chồng đi nữa, em có bao nhiêu đứa con đi nữa. Anh chỉ muốn có được em.
Giờ em không biết làm sao giữa hai người đàn ông này. Một bên là tình yêu đang cháy hừng hực trong em. Một bên là tình thương và những ràng buộc. Em phải đi sang phía bên nào đây? Mọi người xin hãy cho em một lời khuyên với!