Đã bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau anh nhỉ? Ngày xa anh cũng là ngày em cảm thấy cô đơn nhất. Cô đơn khi không được gặp anh, được anh vỗ về khi em thấy mệt mỏi hay yếu đuối. Cô đơn khi nhớ anh chẳng thể được anh ôm vào lòng mà chỉ biết gửi nỗi nhớ ấy vào những trang nhật kí hay những dòng nước mắt thấm ướt gối.
Hai đứa mình yêu nhau cũng ngót nghét 7 mùa hạ sang mà thời gian yêu xa cũng gần 6 mùa lá đổ rồi. Yêu xa cũng không thể tránh khỏi những lúc cãi vã giận hờn. Có những lần chúng ta vì chưa hiểu được nhau mà tưởng chừng như đã lạc mất nhau mãi mãi. Vậy mà sau bao sóng gió, mình vẫn bên cạnh nhau đến ngày hôm nay.
Thời gian cứ thế trôi đi mang theo đó là kí ức về tình yêu của hai đứa mình. Những ngày đầu tiên hẹn hò thuở mới lớn, anh ngại ngùng thích mà chẳng nói thành câu, chỉ những cây kẹo thôi cũng đủ ngọt ngào. Nhớ hồi cấp 3 anh thường chở em đi học về trên chiếc xe đạp chỉ vì muốn được ở cạnh em được lâu hơn mặc dù nhà anh cách nhà em gần 15km. Anh thường hát cho em nghe rất nhiều bài trên chiếc xe đó mà giờ chúng đã thành kỷ niệm.
Đến khi học đại học, chúng ta lại học mỗi người một nơi. Việc gặp nhau là điều rất khó vì cả hai còn bận học hành. Những khoảnh khắc cùng nhau xem một bộ phim, cùng nhau chuyện trò, cùng nhau ăn uống hay chỉ đơn giản là giây phút lặng im bên nhau với đôi bàn tay đan chặt vốn đã hiếm hoi nay càng khó khăn hơn.
Anh à! Đã bao lâu rồi chúng ta không có được sự gần gũi, ngọt ngào như vậy? Bao lâu rồi anh không còn thường xuyên hát cho em nghe “Bản tình ca đầu tiên” trên chiếc xe đạp ngày ấy? Em mạnh mẽ nhưng đôi khi vẫn cần ai đó nắm lấy tay mình và nói mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Em vẫn cần anh chở che trước những bão tố cuộc đời.
Nay chúng ta đã ra trường nhưng mỗi đứa lại làm việc một nơi, cách xa nhau hơn trước. Việc gặp nhau chỉ được tính bằng giờ trong năm vì cả hai còn công việc không thể thích là nghỉ được. Em chỉ mong chờ phút giây anh online facebook để được nhìn thấy gương mặt anh, nói chuyện cùng anh dù chỉ là những phút giây ngắn ngủi. Đôi lúc không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng khi em muốn nói chuyện với anh nhiều hơn thì anh lại bận.
Yêu xa, chúng ta không có nhiều thời gian để nói chuyện, quan tâm lẫn nhau, không có nhiều thời gian để kể cho nhau nghe về những bộn bề của cuộc sống. Em biết cả hai đều bận rộn với công việc của mình nên sự quan tâm, chia sẻ không thể có được một cách trọn vẹn. Hai đứa mình cũng không được hẹn hò như các cặp đôi khác, không có nhiều cơ hội lặng yên bên nhau nhìn lại những khó khăn ta đã trải qua giúp chúng mình hiểu nhau hơn.
Yêu xa là hi vọng, đợi chờ khoảnh khắc hạnh phúc được gặp lại nhau nhưng đó cũng là sự lo toan, tủi hờn, giận dỗi với người mình yêu thương. Thu về, em lại chạnh lòng khi thấy trên đường phố những đôi tình nhân nắm tay nhau dạo bước dưới hàng hoa sữa thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ. Là khi đông về thấy se lạnh ở trái tim vì vắng anh kề bên.
Yêu xa là những lúc giận hờn chẳng thể nhận từ anh một cái ôm ấm áp. Là nhìn thấy anh mệt mỏi em không thể ở bên mà chỉ biết động viên anh qua mấy dòng tin. Nhiều lúc em mong lắm những buổi hẹn hò lãng mạn, mong lắm được nắm tay anh đi trên phố ngược xuôi nhưng không thể thực hiện.
Yêu xa, em sợ nhất là sự im lặng. Liệu rằng sự im lặng đó có khiến ta hiểu nhau hơn hay lại đẩy chúng ta ra xa nhau? Chúng ta cần thông cảm cho nhau, hiểu nhau nhiều hơn để cãi vã không xảy ra bởi em biết khoảng cách có thể làm ta xa nhau bất cứ lúc nào.
Yêu xa, thứ ta cần nhất là niềm tin. Em cũng vậy, em luôn dành niềm tin cho người con trai mà em yêu thương. Dù có đôi khi em ích kỉ không muốn anh thân thiết với người con gái khác. Chỉ vì em lo lắng có ngày anh bị rung động bởi một ai khác, sợ khoảng cách, sợ trái tim mình lạc nhịp mà từ bỏ việc đợi chờ.
Hãy hiểu cho em anh nhé! Vì em là con gái, vì tình cảm mình dành cho nhau là tình yêu đích thực chứ không phải thứ tình cảm thoáng qua, bồng bột của tuổi trẻ. Chúng ta đã bao lần vô tình lạc mất nhau nhưng vẫn tìm lại được nhau nên em luôn trân quý tình yêu này.
Người ta thường truyền nhau lời nguyền rằng: “Chàng trai bên cạnh bạn năm 17 tuổi sẽ không thể cùng bạn đi đến suốt cuộc đời”. Em chưa bao giờ tin vào điều đó và vẫn hi vọng một ngày không xa em khoác lên mình bộ váy trắng lộng lẫy cùng anh đi vào lễ đường, chúng mình sẽ bên nhau sống bình yên đến già.
Dù có chuyện gì xảy ra thì hãy giữ vững niềm tin dành cho nhau anh nhé! Chúng ta sẽ cùng nhau bù đắp những tháng ngày xa cách, dành cho nhau những cái ôm nồng nhiệt của tuổi trẻ, đong đầy lên những yêu thương sau một thời gian xa cách.
Mình cùng nhau cố gắng nhé! Em sẽ đợi đến ngày chúng ta thuộc về nhau.