Dư luận đánh giá rằng tài năng của Falcao sẽ bị phí phạm khi được sử dụng ở một môi trường như Ligue 1. Tài năng của Falcao có bị bỏ phí hay không là điều còn phải chờ xem, nhưng những ai mong muốn Falcao tới Premier League hay ở lại La Liga để rồi thất vọng mà chỉ trích anh thực chất là những người chỉ muốn thỏa mãn thú vui giải trí của cá nhân mình mỗi ngày cuối tuần.
Việc những đội bóng giàu tiền bạc như Monaco dùng tiền mua cầu thủ cũng là hoàn toàn chính đáng. Lý do rất đơn giản: Luật cho phép. Nếu có bất mãn với hiện thực đó, hãy chất vấn UEFA vì sao không mạnh tay với xu hướng chi tiền vung vãi ấy.
Điều đáng lo nhất từ thương vụ của Radamel Falcao tới AS Monaco, điều mà không phải ai cũng biết, đó là sự thao túng của những người đại diện, hay vẫn thường được gọi là “cò”.
Rất nhiều cầu thủ Nam Mỹ nổi tiếng đều được sở hữu bởi một bên thứ ba mà đó thường là công ty đại diện cho họ. Falcao thực sự không thuộc quyền sở hữu của CLB nào cả nếu xét về thực tế làm ăn - người đại diện Jorge Mendes sở hữu 55% bản quyền hình ảnh của Falcao và do đó ông Mendes có quyền yêu cầu Falcao đá cho đội bóng mà ông muốn. Nếu Mendes muốn Falcao đá cho Wigan Athletic bên Anh, Falcao sẽ phải chấp nhận.
AS Monaco trả cho Atletico Madrid vào khoảng 60 triệu euro tiền mặt. Thực tế Atletico Madrid sẽ nhận được có một nửa con số ấy, còn một nửa còn lại sẽ chảy vào túi của Mendes và công ty đại diện của ông (trước đó, siêu cò Mendes và công ty Gestifute của ông cũng “ăn” một nửa số tiền 40 triệu euro từ vụ chuyển nhượng của Falcao sang Atletico năm 2011). Jorge Mendes có quyền lực gần như tuyệt đối trong những vụ chuyển nhượng thế này: ông có quyền lựa chọn CLB nào trả mức phí chuyển nhượng cao nhất, bởi mức phí càng cao thì Mendes sẽ càng nhận nhiều hoa hồng do sở hữu bản quyền hình ảnh của Falcao.
Điều tương tự xảy ra cho Neymar và Hulk. May mắn cho Neymar, anh được Barcelona để ý và người đại diện của anh hiểu rằng nếu Neymar đến Nou Camp, giá trị thương mại thu được từ cầu thủ này sẽ tăng vọt nhờ những hợp đồng tài trợ, qua đó người đại diện sẽ thu về những khoản tiền lớn. Neymar có được may mắn là sẽ chơi cho một đội bóng lớn tại một thành phố lớn (tức thị trường lớn). Hulk không có được cái may mắn ấy khi chuyển đến Nga.
Thậm chí, Neymar sẽ không thu được bao nhiêu tiền từ các hoạt động thương mại ấy, bởi ngoài người đại diện cá nhân, bản quyền hình ảnh của Neymar còn được sở hữu bởi một bên thứ ba khác. Ngoài 10% sẽ được trích ra từ tiền lương nhận được, Neymar sẽ phải trả cho người đại diện một nửa số tiền thù lao từ tài trợ. Đó là thực tế hết sức lằng nhằng mà các cầu thủ Nam Mỹ hay gặp phải.
Do vậy, lý do chính khiến Falcao đến Monaco có khi chẳng phải vì muốn đoạt cúp hay vì tiền. Người đại diện là mối lo lớn nhất với bóng đá châu Âu hiện tại nhưng luật là thế. Thử hỏi liệu Carlos Tevez và Javier Mascherano có thực sự muốn đến West Ham United năm 2006 hay không?
Theo Thể thao Văn hóa