Có nhiều đàn em trong tay, có tiền, Hướng vung tay đập phá và ngày càng mở rộng địa bàn. Cái tên “Bắc Kỳ Con” cũng nổi lên từ khi Hướng thích để tóc dài. Rồi Hướng cũng bị những đối thủ của bà Mai Sa Cảng - đàn chị giới giang hồ đất Sài thành ngày đó ghi vào “sổ đen” để giải quyết ân oán giang hồ…
Đấu võ và cờ người
Sau cuộc chiến “một phút hạ gục đối phương” tại vũ trường Phi Thuyền, từ một tên vô danh tiểu tốt, Phạm Văn Hướng đã được nhiều đại ca có “máu mặt” biết đến. Cũng nhờ đó mà Hướng được tham gia vào “lớp tập huấn” đặc biệt của bà Mai Sa Cảng với đầy đủ các mánh khóe cao thủ để trở thành tướng lĩnh trong giang hồ.
Anh Bảy là người đàn ông già nhất và có kinh nghiệm nhất trong số đàn em của bà Mai Sa Cảng. Một thời trai trẻ tiếng tăm, Bảy nổi như cồn, khi nghe đến tên cũng khiếp sợ. Anh Bảy cũng chính là anh trai của bà Mai Sa Cảng nên được anh em rất nể, tôn làm đại ca, kiêm thêm nhiệm vụ bảo vệ cho “anh Bảy”.
Phạm Văn Hướng kể lại 10 năm giang hồ ngang dọc của mình.
Bài học vỡ lòng của một tên mới gia nhập “tổ chức” đều là “bám càng” các đàn anh rồi quan sát cách “tác chiến”. Cứ như thế suốt nhiều tuần liền, Hướng cũng đủ tự tin để được nhận những công việc trọng trách. Hằng ngày cứ đến giờ quy định, Hướng lại điều quân đi thu tiền thay cho Anh Bảy. Sau này có thêm người, Hướng được đặc cách không phải đi làm mà chỉ cần bảo vệ cho Anh Bảy.
Cũng từ đó, Hướng trực tiếp tham gia các cuộc chiến giữa các băng nhóm. Do nhiệm vụ bảo vệ đại ca nên Hướng sẽ phải đánh tất cả những ai có ý đồ phản lại anh Bảy. Suốt một tháng liền, chưa thua một trận, đội quân của Bảy vốn mạnh nay có Hướng càng “khủng” hơn khiến đối thủ phải nể phục.
Vì muốn xem các ngón võ của Hướng, “anh Bảy” đã cho quân của chính mình đánh nhau, đấu võ không khác gì một trận cờ người. Hướng kể: “Có những ngày phải đấu đến 6 trận. Tôi phải đánh với chính những người anh em. Đó không đơn giản là những bài tập võ nghệ mà là đánh nhau thừa sống thiếu chết. Linh Miên, Thái Sầu Riêng, Phong Chùy hợp lại một đội đánh với tôi. Đã là một trận đấu, nếu không thắng thì tôi phải chết, vậy nên lần nào cũng phải thắng để bảo vệ mình, nhưng phải ra tay vừa đủ để anh em không bị thương nặng”.
Trong mỗi một trận chiến, “anh Bảy” thường ngồi “vểnh râu” xem các anh em chiến đấu với nhau. Vì không biết Bảy có mục đích gì nên Hướng đã trực tiếp nói chuyện này với bà chủ. Mai Sa Cảng vô cùng tức giận, ngay sau đó, cho Hướng làm thủ lĩnh thay chân Bảy. Vì tin tưởng Hướng, ngoài việc “tạo công ăn việc làm”, bà Mai Sa Cảng còn thường xuyên chỉ dạy cho Hướng các ngón nghề để khi “làm việc”... không bị bắt và đặc biệt là cách trốn chạy khi bị tóm.
Kể từ ngày lên làm đại ca, Hướng nuôi tóc dài, biệt danh Bắc Kỳ Con cũng được nổi lên từ đó. Theo Hướng, Bắc Kỳ là theo tên gọi theo vùng miền của ngày xưa. Còn biệt danh Bắc Kỳ Con là do thân hình bé nhỏ nên anh em thân cận thường gọi để dễ nhận biết. Hồi đó, Bắc Kỳ Con nhanh chóng quy tụ được đông đàn em, ngày càng chiếm nhiều địa bàn hoạt động của giới xã hội đen khiến các trận chiến sinh tử diễn ra thường xuyên.
Tấm hình hiếm hoi khi Bắc Kỳ Con để tóc dài.
Mầm họa huynh đệ tương tàn
Những ngày tháng lên làm đại ca, Hướng bắt đầu học cách làm “lãnh đạo” cũng như việc tiêu tiền vung tay, móc nối quan hệ với nhiều đối tượng để mở rộng địa bàn. Lại kể về “anh Bảy”, sau khi bị Hướng lấy mất vị trí thủ lĩnh một cách dễ dàng đã vô cùng tức giận và hậm hực. Hắn đưa cháu của mình, cũng là cháu ruột của bà Mai Sa Cảng vào băng nhóm, tiếp cận và chống phá việc làm ăn của Hướng.
Một đêm, khi Hướng đang ngủ bỗng thấy có bóng người lẻn vào phòng mình. Bỗng bóng đen từ trên cao ập xuống đổ rầm xuống người, Hướng đau điếng la lên và kịp định thần nhận ra đó là cháu của “anh Bảy”. Người này liên tiếp đánh tới tấp vào người nhưng anh không đánh trả vì nghĩ đó cũng là cháu của bà chủ. Hướng nhịn nhục, không nói không rằng đi ra quán ăn gần đó thì lại bị tên kia đánh tiếp từ phía sau khiến chảy máu mũi. Lúc này, thấy anh định đánh trả, tên này mới chịu bỏ đi.
Hướng kể, khi có tiền trong tay anh tổ chức cho vay nặng lãi. Có lần Hướng cho một người đồng hương vay gần hết số tiền trong két nhưng khi cần, đòi mãi không được. Khi Hướng đang đi nghỉ mát dài ngày ở Nha Trang, thì nhận được điện thoại đàn em Hướng thông báo đi đòi nợ bị băng nhóm khác đánh nên tức tốc về Sài Gòn.
Biết đàn em mình bị đánh, Hướng một mình đi thẳng đến gặp nhóm người này. Cáu giận Hướng lao vào đánh tên cầm đầu thì bị cả nhóm đánh lại. Hướng bị liên tiếp những phát gậy vào đầu đến chảy máu rồi ngã gục. Trong lúc nguy cấp, Hướng mới nhớ ra con dao nhỏ giấu trong chiếc tất nên lao vào đâm tên cầm đầu nhóm. Cây mã tấu trên tay người này rơi xuống, đàn em vội xông vào đỡ đại ca, nhân cơ hội Hướng bỏ chạy thục mạng. Rất may, gần đó có một miếu nhỏ nên Hướng lẩn trốn vào đó mới thoát được.
Về phần đứa cháu trai của bà Mai Sa Cảng. Sau nhiều lần xích mích, Bắc Kỳ Con đề nghị bà chủ phải xử lý vụ việc này theo luật giang hồ: “Một là cháu bà đi khỏi, hai là tôi sẽ đi không làm việc cho bà Mai nữa”. Vì sợ mất một trợ thủ đắc lực, Mai Sa Cảng hứa sẽ giải quyết ổn thỏa nhưng cuối cùng tình hình vẫn không thay đổi được gì. Lúc này, đại ca Bắc Kỳ Con tuyên bố tách khỏi đội của bà Mai Sa Cảng lập thành một nhóm riêng.
Thống lĩnh 100 đàn em
Nói là làm, Bắc Kỳ Con cùng hơn 100 “anh em” khác lập thành một băng nhóm riêng. Những tuần sau đó, bằng danh tiếng của Bắc Kỳ Con, tất cả những mối bảo lãnh, cho vay nặng lãi, những vụ giao dịch làm ăn của cả bọn đều rất thuận lợi. Hướng kể: “Bằng những kinh nghiệm ít ỏi tích lũy được trong quá trình làm việc trước đó, lại được anh em ủng hộ nên công việc của tôi khá thuận lợi. Nhưng cũng chính thời gian này tôi trượt dài vào con đường tội lỗi. Lúc bấy giờ trong đầu tôi đâu có khái niệm về luật pháp, chỉ biết rằng ai mạnh thì người ấy sống mà thôi”.
Sau một thời gian hoạt động, đội quân của Hướng đã thiết lập được nhiều “lãnh địa” trong khi những băng khác “làm ăn” khó khăn hơn nên những trận chiến xảy ra ngày càng nhiều. Với bà Mai Sa Cảng thì Hướng lại càng là cái gai trong mắt. Đó cũng là mầm mống nảy sinh cuộc chiến sống còn giữa hai băng nhóm từng là “anh em một nhà”.
“Ông trùm” nhát... gái Đó là chia sẻ rất thực lòng từ đại ca Bắc Kỳ Con của 10 năm trước: “Thời đó tôi đúng là chẳng sợ gì chỉ sợ gái thôi. Hồi còn làm việc cho bà chủ Mai Sa Cảng, các anh em đều được “đặc quyền” chọn cho mình các cô gái. Hồi đó tôi chưa từng gần gũi với bất cứ cô nào, nói đúng hơn vì quá hiểu những sóng ngầm của thế giới đó nên tôi sợ. Đó cũng chính là lý do, trong giang hồ luôn truyền tai nhau rằng bất cứ cô gái nào “chiếm” được tôi thì sẽ được thưởng rất lớn”. |
Quỳnh Nguyên
Kỳ tới: Nước mắt giang hồ và gập ghềnh con đường hoàn lương