Năm 1931, lần đầu tiên nhà văn kiêm sử gia James Truslow Adams đã tạo ra thuật từ “Giấc mơ Mỹ” trong cuốn sách có tựa đề là Epic of America (Thiên hùng ca Mỹ).
Giấc mơ Mỹ luôn phảng phất giống như những huyền thoại có thật: Không gì không thể! Ngày hôm qua không ai biết đến bạn thì hôm nay, bạn đã có thể khiến cho tất cả giới truyền thông phải xôn xao rồi!
Trở lại câu chuyện của năm trước, tháng 4/2012, lần đầu tiên trong đời tôi vội vã bấm điện thoại gọi cho bạn thân của mình chỉ để… “buôn chuyện” chứ không phải để bàn bạc công việc hay hỏi han. Câu chuyện được nhắc tới chính là một “Giấc mơ Mỹ” nhưng lại do một người Việt Nam chính gốc (đang sống ở Việt Nam) viết nên. Câu chuyện khó tin như có thật: Một doanh nhân người Việt giấu tên nào đó đã thành công trong cuộc đấu giá và giành được quyền sở hữu thị trấn Buford của Mỹ - một thị trấn có lịch sử lâu đời dù nhỏ nhất nước Mỹ!!!
Tôi nhớ, suốt 2 tuần sau đó, câu chuyện này nằm trong “tâm điểm” của báo giới. Nhiều phóng viên của báo này còn cố tìm cách “moi” thông tin từ đồng nghiệp ở báo kia chỉ để có được sớm nhất “lời giải”: Tên chính xác của vị doanh nhân người Việt đã mua thị trấn, và mua để làm gì?
Doanh nhân Phạm Đình Nguyên tại thị trấn Buford
Chuyên gia tài chính người Mỹ gốc Việt - Bùi Kiến Thành đã trả lời trên báo chí ngay sau khi thông tin này được chính thức xác nhận, rằng ông rất vui và tự hào về quyết định táo bạo, bản lĩnh và đúng đắn này. Mua một thị trấn trên đất Mỹ dù lớn hay nhỏ thì cũng là một sáng kiến độc đáo, thu hút sự quan tâm của rất nhiều người. Với cộng đồng người Việt tại Mỹ nói riêng và người Việt trên toàn thế giới nói chung, việc làm này là một hành động “nở mày nở mặt”.
Ông Thành thẳng thắn: “Anh ấy (doanh nhân người Việt Phạm Đình Nguyên) mua thị trấn Buford với giá 900.000 USD. Việc làm ấy không chỉ mang đến lợi ích cho riêng mình mà còn có thể thấy được lợi ích quốc gia trong đó”. Quả thật, phải thừa nhận rằng không mấy khi một doanh nhân Việt Nam bỗng được xuất hiện trên hàng loạt những tờ báo nổi tiếng thế giới như Daily Mail, CNN, USA Today. Dư luận Mỹ xôn xao, bàn luận với việc “mua thị trấn” đã là một thành công đáng nể của doanh nhân trẻ này rồi, chưa cần biết đến việc chính xác mục đích mua là gì, để… “dưỡng già” hay để “kiếm thẻ xanh”, để “mở quán phở” hay để “phân lô bán”!!!
Không những thế, ê-kíp Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc CCTV có mặt ở Buford cũng hơi bất ngờ khi thấy có người Việt cũng đến đấu giá. Và bất ngờ hơn khi được tuyên bố là người thắng giải. CCTV chắc cũng muốn đưa tin nhiều về những sự kiện sở hữu thị trấn hơn của những người đồng hương hơn là phải đọc những tin nhan nhản không hay hàng ngày – nào là ngộ độc thực phẩm, sập cầu, tham nhũng, gái được quan chức bao…
Hơn một năm im hơi lặng tiếng. Không ít lần trong những cuộc cà phê với nhau, khi có người vui miệng hỏi: “Tình hình thị trấn Buford được doanh nhân người Việt mua đó sao rồi?”, tôi cũng tự hỏi: Nó… sao rồi nhỉ? Sao không thấy bất kỳ một kế hoạch nào được tiết lộ? Chắc đúng như những gì người ta suy đoán: tìm đường di dân!
Lần thứ hai tôi phải ngỡ ngàng với thông tin: Thị trấn Buford của người Việt kia vừa được đổi tên thành thị trấn PhinDeli - một thương hiệu cà phê Việt. Logo Việt Nam, lá cờ Việt Nam được cắm trên đất Mỹ. Một thị trấn Mỹ trở thành “bàn đạp” cho hàng Việt Nam tiến vào thị trường rộng lớn này.
Đừng quên, Las Vegas cũng có thời là một vùng sa mạc bỏ hoang. Người đầu tiên đặt chân tới đó, khi ấy chỉ là một bãi sa mạc khát cháy nhưng anh ta đã làm nên một “thủ phủ” về… sòng bạc. Trăm năm sau, khắp năm châu đều biết đến cái tên Las Vegas - một thành phổ nghỉ dưỡng, đánh bạc và ẩm thực nổi tiếng thế giới.
Nhưng cũng chẳng cần phải Las Vegas gì cho nó cao xa. Chỉ là một thị trấn (dù nhỏ như PhinDeli) cũng đã có ý nghĩa về mặt tinh thần rồi. Cũng đủ cho những người như Phạm Đình Nguyên dám dấn thân gánh vác sứ mạnh “cà phê Việt”. Thành công hay không – đó là câu chuyện dài. Dám suy nghĩ đến những điều “không gì không thể” cũng đã là hay rồi.
Nhiều người bảo chuyện này thật viển vông. Tôi lại không nghĩ thế. Doanh nhân Việt đang thực hiện giấc mơ của mình. Và cá nhân tôi, tôi dám đánh cược cho sự thành công của “giấc mơ Mỹ” ấy. Giấc mơ cà phê Việt…
Và ngay cả nếu Buford chỉ là “bàn đạp tinh thần” hay “thị trấn cà phê Việt trên đất Mỹ” – của một thị trấn vỏn vẹn chỉ một người, thì nó vẫn là biểu tượng “không gì không thể” của doanh nhân Việt.
Tôi là một trong số ít người Việt sống ở Bang Wyoming. Tôi cũng là người có mặt trong buổi đấu giá ngày 5/4/2012 tại Buford và tôi rất tự hào với kết quả buổi đấu giá đó.
Tom Nguyễn (Cheyenne, Wyoming)