Ngày đẹp trời của một mùa Thu nào đó, anh không buồn đếm, bởi chúng mình vẫn mãi tình non thì mươi năm hay mấy mươi năm, mươi tháng hay trăm triệu tháng xét cho cùng cũng chỉ là thứ số đếm tượng trưng. Anh chả muốn tình non ấy gọi là tình già.
Anh chả muốn nên chả buồn đếm nữa. Tuổi tình yêu xin gửi lại các con mình. Để chúng lớn lên mà kể với bạn gái chúng, bạn trai chúng về tình yêu của bố mẹ chúng đẹp đẽ ra làm sao. Anh vẫn là anh bồng bột yêu em. Anh vẫn là anh ngây thơ yêu em. Anh chẳng giữ lại điều gì làm kinh nghiệm bởi anh nào muốn cưới thêm cô vợ nào nữa đâu??? Anh chỉ muốn cưới em thêm nhiều lần nữa thôi! Chỉ em thôi là đủ 3000 cung tần mỹ nữ của riêng anh. Chỉ em thôi là đủ! Giang sơn của anh là em. Sử sách về anh xin hãy viết về em! Vậy là đủ. Non xanh đấy, nước biếc kia, chúng mình cứ thế mà cùng nhau, em nhỉ???
Hôm nay cho anh được sến! Được nói yêu em bằng tất cả chữ nghĩa đời mình. Ai cười mặc ai. Ai nói mặc ai. Gia tài của anh là em. Bởi hôm nay là ngày ta hẹn cùng những xuyến xao. Bữa mùa thu buổi nọ dù thêm mươi chục năm nữa anh vẫn không quên khi mỗi năm ta lại có một ngày để hẹn nó, hẹn gặp lại những xuyến xao ấy!
Em à, người đời vẫn dạy hạnh phúc là phải giấu đi. Là cuộc đời này vốn chả có gì là mãi mãi. Là nhìn kìa những cặp vợ chồng 10 năm, 20 năm, 30 năm, 40 năm...vẫn đổ vỡ một hôm. Là hôn nhân nào cũng nhiều chớp tắt chẳng ai ngờ. Nên giấu đi. Nên đừng nói. Nên đừng hứa hẹn. Nên đừng chắc chắn. Nên đừng to mồm tự nhận làm anh hạnh phúc, nàng viên mãn. Bởi biết đâu....
Không em à! Anh chả giấu. Anh vẫn khoe hạnh phúc của mình. Cho dẫu mai thôi hạnh phúc này thuộc về kẻ khác thì sao hôm nay anh không hạnh phúc nốt hôm nay??? Cho dẫu, biết đâu đấy, hôn nhân vỡ vụn, thì sao hôm nay anh phải gói ghém hôn nhân của mình giấu vào đáy tủ, khoá mười vạn chiếc khoá, chôn dưới thăm thẳm biển khơi??? Không em ạ, sao anh phải thế???
Anh vẫn muốn được yêu em như trẻ nhỏ. Đôi phen trẻ nhỏ vô tâm làm em tủi thân. Anh vẫn muốn yêu em như nước. Đôi phen nước bị vấy bùn. Anh vẫn muốn yêu em như gió. Đôi phen trời cao nín gió. Có hề chi em ơi! Mỗi vết thương trên tim mình chỉ như là vết xước. Bởi chúng mình học rất giỏi cách quên đi hay bởi tình yêu của chúng mình không dung chứa những vết thương cũ ấy???
Em vẫn nói trí nhớ em ngắn hạn với những lỗi lầm nơi anh. Em chỉ nhớ về hạnh phúc. Còn anh vẫn nói cuộc đời mình là những ngày phía trước ta theo đuổi chứ không phải những gì đã rớt lại phía sau. Và thế nên chúng mình cứ xuyên nắng, xuyên gió, xuyên bão, xuyên mưa, xuyên qua mọi đớn đau mà hân hoan hạnh phúc. Ai đó cứ bĩu môi đi khi nhắc về những lần anh lầm lỗi làm đau em, những phen em lạc bước làm đau anh. Chỉ là anh đã quên và em cũng đâu còn nhớ. Cứ như thể chúng chưa từng xảy ra với cuộc đời mình vậy.
Nhưng hẹn với xuyến xao cũ thì anh không quên và em thì mãi nhắc. Bởi chúng mình đã mang ơn bữa mùa thu buổi nọ, ngày trời may thương tác thành cho hai nửa trái tim ta. Phải, để mùa thu nào ngày này anh cũng lại viết cho em dăm dòng thương nhớ. Để lửa lại ồn ã lên trên mỗi nụ hôn. Để anh trẻ lại bất chấp tóc râu đã mỗi ngày mọc thêm sợi bạc. Để em cúi xuống thật gần, vòng tay ôm cổ anh, hà hơi vào gáy anh những lời nồng nàn thương nhớ!
Không! Ta không chúc mừng nhau tình yêu này thêm tuổi. Ta chúc mừng nhau thêm một ngày nữa được yêu nhau. Phải không em!
Hoàng Anh Tú