Nhìn bề ngoài, ai cũng khát khao cuộc sống của tôi. Nhiều cô gái thừa biết tôi đã có gia đình vẫn lao vào như con thiêu thân. Bởi họ bảo tôi ga lăng, tôi có tiền và nhất là tôi có chất lạnh, xen lãng tử…
Nhưng tất cả những thứ tưởng chừng điểm cộng ấy, thực chất lại là bi kịch cuộc đời. Và bi kịch này, chỉ mình tôi biết. Tôi thấm và ngấm ngầm đau khổ. Lấy vợ để chiều theo ý mẹ cha cho các cụ yên lòng. Cũng từ ngày ấy, tôi lờ mờ nhận ra, hình như tôi không hào hứng, không có tình cảm gì với bạn khác giới.
Vợ tôi là người con dâu hiếu thảo. Cô ấy tốt bụng, nhân hậu, đủ dịu dàng để tôi nhầm lẫn. Hai đứa con được sinh ra, chúng chẳng có tội tình gì, tôi thấy oán mình, làm chồng, làm cha mà không trọn vẹn với vợ con.
Vài năm trước chuyện tình đồng giới chưa cởi mở như bây giờ, tôi thấy mình như tên kẻ trộm, tên lừa đảo. Mà nạn nhân tôi lừa dối chẳng phải ai xa lạ khi chính là những người thân yêu nhất. Nhưng vì danh dự, vì mặc cảm, nhiều năm tôi cố giấu mình. Đã có lúc tôi muốn tìm đến cái chết để giải thoát!
Cuộc sống, có những thứ không phải chúng ta muốn là được, kể cả cái chết. Tôi chép miệng, buông xuôi. Ngoài lúc công việc, tôi đọc sách, vào mạng, thấy nhiều người cùng cảnh ngộ “thân sâu hồn bướm” như mình. Họ vẫn sống, làm việc, yêu và được yêu. Họ dám đối mặt với sự thật để được là chính mình. Những số phận ấy đã cho tôi có thêm động lực.
Nhiều lần tôi mày mò, tìm bạn tình đồng giới, sống cho mình, nhưng đến cơ quan, về gia đình, tôi vẫn đau đớn, gồng mình lên, cố đóng tròn vai, không muốn ai biết sự thật con người tôi ra sao.
Rồi tôi sa vào lưới tình online. Và rồi, cái đêm kinh hoàng cùng bạn tình qua mạng ở nhà nghỉ HL đã cho tôi thấy một bức tranh toàn màu đen ở cái thế giới hư hư thực thực mà người bình thường không ai muốn sa vào.
Tôi rơi vào tình huống khốn khổ, ê chề. Sau vài lần gặp gỡ, “hẹn hò” thì tôi đã biến thành món hàng. Tất cả tiền, đồng hồ, nhẫn, điện thoại đều không cánh mà bay.
Còn người “bạn tình” của tôi, ngay sau đó cũng lả lướt theo “chồng” về và không quên tặng lại nụ hôn gió chế giễu. Lúc này tôi mới biết mình là con mồi của nhóm thanh niên đồng tính này. Tôi chỉ mong rằng, không có ai rơi vào hoàn cảnh éo le này như tôi và coi đó là bài học.
Hơn 3 năm tôi loay hoay với cuộc sống như vậy. Một mình đóng 2 vai, có lúc tôi kiệt sức. Tôi vẫn vụng trộm tìm đến những người bạn đồng tính. Vì thế mà không còn tiền để đưa vợ nuôi con, gồng gánh gia đình mà bấy lâu tôi là trụ cột, tôi đành dối quanh. Rằng tôi đang đầu tư dự án, cho bạn bè vay. Vợ tôi không hề kêu ca, cô ấy xem đó là sự sẻ chia với chồng trong thời điểm khó khăn của gia đình.
Nhưng “đi đêm lắm có ngày gặp ma”, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Một lần tình cờ đọc tin nhắn trên điện thoại của tôi, nội dung mùi mẫn, vợ tôi lờ mờ hiểu ra. Cô ấy cho rằng tôi có bồ nhí và “cô nàng” đang vòi vĩnh. Kết nối các sự kiện, vợ tôi cho rằng bấy lâu nay tôi mang tiền cung phụng gái, bỏ bê vợ con.
Tối ấy, chúng tôi có cuộc nói chuyện thẳng thắn với nhau. Vợ tôi khóc rất nhiều. Cô ấy thất vọng về tôi. Nhưng vì con, vì bố mẹ hai bên gia đình, vợ tôi bảo muốn "xử êm". Cô ấy đòi gặp tình địch để nói điều phải trái…
Tôi như câm lặng, không biết phải nói với vợ điều gì. Tôi không đủ can đảm để thú nhận mọi chuyện, nhưng cũng không biết lấp liếm bằng cách nào. Cuộc sống gia đình tôi giờ như địa ngục.
Vợ chồng nghi ngờ nhau, bọn trẻ lấm lét vì sợ. Tôi bối rối đến mức phải xin nghỉ phép, tắt điện thoại để tránh gặp gỡ mọi người, nhất là những bạn tình đang hối thúc, chờ đợi tôi.
Phương Quỳnh