Nói hài hước là vậy, chứ kỳ thực, tôi mong con lắm rồi. Tôi với nàng kết hôn cũng 10 tháng có lẻ, nhưng mãi “chả gì”. Những lời hỏi thăm đầy háo hức “có tin gì chưa?” một thời khiến cô dâu mới là vợ tôi thẹn thùng ửng hồng đôi má đến nay bỗng thành thứ tác nhân nguy hiểm hơn cả thời gian khiến mặt nàng khi về nhà nếp nhăn xuất hiện chi chít như tên bay thời chiến. Nàng khó chịu bởi những lời hỏi thăm nàng cho là “ác ý”, nàng trăn trở nghĩ cách “có gì”.
Bác sĩ đã khẳng định vợ chồng tôi chẳng ai bị làm sao, có nghĩa là “ngon nghẻ” cả. Thế mà nàng vẫn lo, bởi báo đài bây giờ nói nhiều đến cái bệnh gọi là “vô sinh không rõ nguyên nhân”. Thế, để bạn rõ, nàng có bầu, cả vợ cả chồng tôi mừng rỡ đến mức nào. Tôi nguyện cả 9 tháng… 11 ngày làm thân trâu thân ngựa nuôi nàng mang thai và vượt cạn.
Nói thì dễ thế, nhưng làm được cũng khó lắm thay. Từ ngày nàng lên chức “bà bầu”, tự nhiên thay tính đổi nết, khó chiều hơn cả bà cô, tủi thân dễ hơn con nít.
Nói có bóng đèn, ngay trước hôm nàng rót mật vào tai tôi rằng “anh ơi, em có bầu” thấy nàng còn khỏe phây phây, đến hôm sau đã ngây như người ốm. Mới sáng ngày ra, nàng đang trên giường chạy xộc vào toilet nôn thốc. Mà nàng nôn khan. Nàng bảo: “Nôn khan không có gì ra được mới chết đấy! Anh cứ mang bầu đi rồi biết”. Ừ, nàng nói vậy thì biết vậy, chứ tôi có cơ hội nào “được” mang bầu...
Cũng vì cái lẽ nàng hầu như lúc nào cũng cảm thấy buồn nôn, nên mồm miệng khi nhạt khi đắng, cơm ba bữa không ăn nổi lấy một hạt. Nàng cứ nhè lúc tôi đang túi bụi ở cơ quan lại gọi điện: “Anh ơi em thèm ăn miến lươn”. “Con bồ câu của anh, trưa nay anh mua rồi mang sang cho em nhé!” - tôi ngọt ngào. “Không, luôn đi, em thèm lắm…”.
Bởi đã nguyện làm thân trâu thân ngựa cho nàng, cái việc “cỏn con” này chả lẽ cái thằng tôi không làm được? Thế là mắt trước mắt sau trốn việc đi mua được bát miến lươn mang đến tận cơ quan cho nàng. Tới nơi nàng nhìn tôi cảm động rưng rưng, ăn được hai miếng lại ôm miệng xồng xộc chạy vào toilet…
Biết nàng không ăn được cơm, sợ nàng đói, con không đủ chất, tôi đã mua đầy đủ bánh, sữa, hoa quả chất đống trên phòng. Tối tối nàng nhẩn nha vừa xem TV vừa nhâm nhi như con chuột bạch đáng yêu. Thế rồi “con chuột bạch đáng yêu” của tôi bỗng dưng như ngây thộn: “Em vừa ngửi thấy mùi chân gà nướng anh ạ”.
“…?”.
“Em thèm chân gà nướng” - vợ tôi nói tiếp.
“Ở đây, giờ này, lấy đâu ra em?”.
Đôi mắt nàng long lanh cầu khẩn.
“Thôi được, thì đi nào”.
Xách xe chở nàng rong ruổi tầm chục con phố, ngoằn nghèo thêm vài cái ngách, tôi cũng đưa nàng đến được hàng chân gà nướng tẩm mật ong. Chao ôi, nàng ăn mới ngon lành! Phải cái thời chân gà ngâm thuốc tẩy, con tôi trong bụng mẹ không biết có thấy món này ngon không? Cũng may nàng vì sức khỏe của con nên sau cái lần thèm sống thèm chết ấy cũng cố nói không với chân gà.
Qua 3 tháng đầu, nàng hết ốm nghén nên chuyện ăn uống đã bớt phần “ngẫu hứng”. Nhưng em bé trong bụng ngày càng lớn khiến nàng thấy mình nặng nề, xấu xí hơn. Mà theo nàng ấy, “phụ nữ xấu là có tội”. Nàng không được phép để cho mình xấu, nhất là trong giai đoạn “khó khăn” này.
Nói là làm, hôm sau tôi thấy nàng mang về một đống váy, áo, quần bầu, tính ra đủ cho nàng diện đi làm mỗi ngày một bộ, kể cả thứ Bảy, Chủ nhật! Giày búp bê cũng độ vài đôi, toàn phong cách sexy của các bà bầu tân thời cả. Thoáng chút ngạc nhiên, tôi buột mồm: “Trời, em mua nhiều thế, vài tháng nữa sinh con rồi không mặc nữa thì bỏ đâu?”.
Nàng đang hý hửng là thế, bỗng giận tôi: “Em mang bầu con anh, không được trang điểm, làm tóc, sơn móng tay, móng chân, đã xấu xí nhiều rồi. Giờ đồ em mua mặc anh cũng ý kiến nữa, muốn em thành mẹ mướp để thuận đường cặp bồ phỏng?”. Các bà bầu vẫn nhạy cảm, dễ tủi thân và đa nghi thế sao?
Giai đoạn cuối thai kỳ mới gọi là… khủng hoảng. Nàng tăng tổng cộng 21 cân tính đến sát ngày sinh, bước đi rất nặng nề. Cái bụng quá lớn khiến nàng nằm, ngồi, đứng đi đều khó khăn, lúc nào cũng than đau lưng, mỏi đùi, tức ngực. Tôi chạy hết công suất lo xoa lưng, bóp đùi cho nàng. Tối nào cũng dốc lòng mà nàng còn la ôi ối.
Đêm đến một mình tôi rúm ró một góc, nhường… 3/4 cái giường cho hai mẹ con nàng. Cái bụng nặng dường như làm nàng khó ở lắm, chốc chốc lại cựa mình, đổi tư thế. Mỗi lần xoay là một lần kêu khiến tôi chốc chốc giật mình.
Rồi cái ngày nàng sinh cũng đến. Trong cơn đau chuyển dạ trên đường đến bệnh viện, lúc nào nàng mệt quá thiếp đi thì tôi yên, còn nàng cứ bật dậy vì cơn đau lại réo bố đứa bé, là cái thằng tôi, ra… chửi. Trong tiếng la hét nàng trách tôi làm nàng ra nông nỗi này, nàng cứ đay đi đay lại là không có tôi thì làm gì mà nàng có chửa!
Nàng vào đến phòng đẻ rồi mà giọng vẫn còn thất thanh. Mong đến khi em bé ra đời sẽ xoa dịu mẹ nó. Khi ấy, tôi sẽ chạy vào ngay, vuốt những sợi tóc mai ướt đẫm mồ hôi cho nàng.
Giai đoạn vất vả nhất của một ông bố trẻ hình như vẫn chưa qua, mà có khi mới chỉ bắt đầu ấy nhỉ?
Theo PNVN