Thực ra tôi không thuộc típ người tối mắt mũi vì công việc, mà thấy thèm khát, thiếu thốn những phút thảnh thơi dành cho chính mình. Tôi có thừa thời gian để tối nào cũng ngồi ì ạch bên hiên quán cà phê quen nhìn dòng người qua lại, có thừa thời gian để ngủ, đọc sách và viết nhảm nhí như bây giờ.
Nhưng tôi lại thích thú cái cảm giác nghỉ ngơi xen giữa tất cả các cuộc du miên.
Tôi không tài nào quên được hình ảnh một người nằm đợi bạn đường dưới một cây hồng trơ quả trong bài viết của một người thuộc thế hệ đi trước. Và có lẽ vì thế, tôi vẫn thường chọn cho mình một bóng cây để dừng chân, để chờ đợi những bạn đồng hành trên đường kinh lý. Tôi sẽ gá ba lô lên hoặc có thể không, rồi cứ thế ngủ giữa đất trời...
Và đôi khi phút dừng chân lại là câu chuyện mà người ta muốn kể mãi sau mỗi chuyến đi. Sau sự chuyển động, sau những góc cua và con đường lộng gió, là cuộc sống bình yên của một điểm dừng. Ở đó, tôi có thể lôi trong túi áo mưa ra một ít kẹo và bóng bay để chia cho bọn trẻ con. Ở đó, có thể là ánh mắt bối rối trốn sau khung cửa gỗ, cũng có thể là sư hồ hởi của niềm vui thơ bé khi chìa những bàn tay cáu đất ra nhận quà của người xa lạ.
Tôi không nhớ mình đã đi bao nhiêu chuyến đi, đã dừng chân ở bao nhiêu ngả?
Biết bao lần, tôi chỉ muốn dừng lại mãi, không muốn bỏ lại phía sau những cánh tay nhỏ xíu đang vẫy chào mình, muốn lười nhác ở lại một điểm dừng chân, chẳng biết để làm gì. Có lẽ ở nơi nào đó, sự nhiệt thành vẫn luôn tồn tại, dù chỉ là trong lũ trẻ đi chân đất, mặt lem nhem, tay còn bê bát khoai ăn thay cơm trưa tiễn chúng tôi.
Có một buổi chiều đi ngược gió, dừng lại cho mắt bớt cay, tôi bắt gặp 2 đứa trẻ đạp xe hối hả theo triền dốc, sau xe buộc chặt bó rau khoai, tôi như chạm phải chính mình, dường như ở một quá khứ xa xôi nào đó, đang trở về.
Rồi một buổi, nằm ngủ dưới bóng cây cổ thụ, bên tai mình không chỉ có gió ru giấc ngủ, còn có cả tếng chim chèo bẻo nỉ non... Bao khoảnh khắc chậm đã từng qua đi, và đó luôn là những khoảng lặng vô giá mà tôi chẳng khi nào có được khi ở Hà Nội.
Những khi chậm lại, tôi thấy cuộc đời tươi đẹp...
Những khi dừng lại, tôi thấy cuộc đời ý nghĩa...
Nên tôi chọn cách bước đi, để tìm những gì tôi tưởng là mình không thể có.
Chipchina