Phải, một đầu bếp không có đôi tay!
Một ngày, khi Maricel Apatan còn là một cô bé 11 tuổi ở vùng Zamboanga, tỉnh Mindanao, Philippines, cô gái nhỏ cùng bác mình đi kéo nước ở gần trang trại heo hút của gia đình. Trên đường đi, họ gặp 4 gã đàn ông dữ tợn.
Chúng mang theo những con dao dài và ép người bác úp mặt xuống đường, chém vào gáy và giết chết ông. Maricel kinh hoảng tột độ. Nhất là bởi những gã đàn ông đó chính là hàng xóm của gia đình cô. Chúng đang uy hiếp gia đình cô để cướp đất. Maricel cố gắng bỏ trốn nhưng chúng đuổi theo.
Cô bé khóc và gào xin: “Đừng giết cháu, xin hãy thương cháu!”
Nhưng họ không để lọt tại. Với con dao dài khủng khiếp, một gã đàn ông tiếp tục chém vào gáy cô bé. Maricel ngã vật ra đất và ngất xỉu. Khi tỉnh dậy, cô bé thấy quanh mình đầy máu. Maricel cũng nhìn thấy chân của những gã sát nhân nên cô bé giả vờ như mình đã chết.
Khi chúng bỏ đi, Maricel ráng sức chạy về nhà. Trên đường về, Maricel thấy đôi tay mình lủng lẳng như sắp rơi khỏi người, thì ra lũ súc sinh đã chém cả hai tay của cô bé. Maricel khóc trong đau đớn nhưng vẫn cố chạy tiếp. Đôi khi cô bé choáng ngất và ngã ra đất. Nhưng ngay khi hồi tỉnh, cô lại chạy.
Không có đôi tay, Maricel Apatan sử dụng sức mạnh kết hợp của hai cùi tay để giữ thìa, đũa, phới,… và quấy, đảo, cắt, thái không hề chậm hơn những người đủ đôi tay khác.
Khi về gần đến nhà, Maricel gọi mẹ. Nhìn thấy con gái, mẹ Maricel thét lên kinh hoàng. Bà quấn một cái chăn quanh người con rồi đưa ngay tới bệnh viện. Vấn đề là ở chỗ từ nhà Maricel ra tới đường cao tốc phải mất tới 12 tiếng đi bộ. Khi họ tới nơi, các bác sĩ đã nghĩ rằng Maricel sắp chết.
Nhưng sau 5 tiếng nằm trong phòng phẫu thuật, với 25 mũi khâu trên gáy và lưng, Maricel thoát chết trong gang tấc, cô bé đã sống lại một cách thần kỳ.
Nhưng Maricel đã vĩnh viễn mất đi đôi tay.
Đau đớn thay, ngày hôm sau chính là sinh nhật của Maricel, cô bé tròn 12 tuổi. Vậy mà thảm họa vẫn chưa dừng lại ở đó.
Khi họ trở về nhà, ngôi nhà thân thuộc đã biến mất. Nó đã bị những kẻ ác ôn lục lọi và đốt thành tro. Rơi vào cảnh nghèo đói trắng tay, gia đình Maricel còn không có đủ tiền cho hóa đơn bệnh viện của cô bé.
May thay, dường như Chúa trời đã gửi những thiên thần xuống để giúp đỡ gia đình Maricel. Một người họ hàng xa giúp thanh toán hóa đơn và đưa những kẻ ác nhân ra tòa. Bọn chúng đã phải ngồi tù cho tội ác của chúng.
Nhưng đó chưa phải là điều kỳ diệu nhất.
Thay vì suy sụp, ngồi một chỗ đau khổ, Maricel đã tiếp tục đứng lên, tiếp tục chạy.
Thay vì oán thán vì sao mình lại mất đi đôi tay, cô bé đã dùng hay cổ tay của mình theo những cách không thể tin nổi để tiếp tục sống, học tập và sáng tạo.
Không có sự giúp đỡ nào, Maricel đã phải dựa hoàn toàn vào mẹ cô. Cô bé quay trở lại trường học, nhưng thường bị bạn bè trêu chọc, cô đã khóc hết nước mắt, nhưng cô không bỏ cuộc. Maricel là một tấm gương học sinh chăm chỉ nhất, giỏi nhất trong môn Công nghệ thông tin và máy tính và cũng là cô bé lịch thiệp nhất tại ngôi trường mà cô theo học.
Năm 2004, được sự giúp đỡ của những người hảo tâm, Maricel tới trung tâm đào tạo dành cho những người khuyết tật. Cô học cách viết và làm những việc vặt trong nhà, cô quyết tâm sống một cuộc sống bình thường. Maricel tin rằng cô có một sứ mệnh quan trọng trong cuộc đời, bởi vì cô đã được cứu sống một cách thần kỳ.
Không chỉ tốt nghiệp phổ thông trung học, Maricel còn dành 2 năm để học khóa học Quản lý Khách sạn và Nhà hàng ở thành phố Cagayan de Oro với tâm sự: “Em thật lòng yêu thích nấu ăn từ khi mới 7 tuổi.”
Đáp lại những nỗ lực tận tâm và tình yêu thương của cha mẹ, Maricel đã thành công mặc dù cô là sinh viên khuyết tật duy nhất trong khóa học. “Tôi không ngần ngại hay e sợ khi tham gia các cuộc thi nấu nướng hay trang trí bánh.”
Với những khiếm khuyết trên cơ thể, cô đầu bếp ấy đã thách thức cả những gì khó tin nhất và truyền cảm hứng tới mọi người.
Năm 2008, Maricel tốt nghiệp ngành Quản lý Khách sạn và Nhà hàng. Không những thế, cô còn giành được Huy chương Vàng về Nghệ thuật và Đồ thủ công. Ở tuổi 21, Maricel học tập để trở thành một Đầu bếp.
Phải, một đầu bếp không có đôi tay!
Không gì có thể ngăn cản cô gái trẻ ấy chạm tới giấc mơ của riêng cô.
Người chiến thắng thực thụ không bao giờ từ bỏ
Câu chuyện của Maricel quả thực là một món quà. Và biết bao người đã phải thầm cảm kích vì sự can đảm mãnh liệt mà cô thể hiện. Người ta mời cô đến nói chuyện trong những dịp lễ hoặc ngày nghỉ. Đó là những dịp để người ta có thể nhìn thấy niềm vui sống của cô, nụ cười của cô như tỏa hào quang.
Trong trang phục màu trắng của một đầu bếp, mái tóc đen suôn dài được búi gọn gàng, gương mặt hiền hậu và tươi sáng, Maricel đứng trước đám đông đang vui mừng chào đón cô – một nhân chứng đã sống dậy một cách đẹp đẽ trước thử thách nghiệt ngã của số phận.
Cô sẵn sàng biểu diễn cho mọi người cách mà cô cắt rửa, sơ chế và làm món salad rau củ chỉ bằng hai cổ tay. Mọi người đứng đó, họ không giúp gì cô mà chỉ khóc vì cảm phục. Họ đang nhìn thấy một người thắng cuộc kỳ diệu.
Với những khiếm khuyết trên cơ thể, cô đầu bếp ấy đã thách thức cả những gì khó tin nhất và truyền cảm hứng tới mọi người.
Không có đôi tay, Maricel Apatan sử dụng sức mạnh kết hợp của hai cùi tay để giữ thìa, đũa, phới,… và quấy, đảo, cắt, thái không hề chậm hơn những người đủ đôi tay khác. Khi một tay phải cố định nguyên liệu, cô kẹp dao giữa cùi tay và hông để thái.
Khi phải trang trí những chiếc bánh kem, cô phải dùng cách này nhiều nhất. Con dao được kẹp chặt giữa mé trong cánh tay trái cùng với cổ tay trái để thái nho, kiwi, dâu tây thành từng nửa. Trong chốc lát, cô đã có đủ nguyên liệu để trình bày hoa quả trên chiếc bánh, thêm vào đó mấy quả việt quất và một sợi socola cách điệu lên trên cùng…
Những kỹ năng của Maricel được bếp trưởng của cô đánh giá là thuần thục và hoàn chỉnh, hầu như cô không phải nhờ vả ai điều gì, trừ những lúc cô cần dịch chuyển một nồi nước sôi, mở một cái nắp vung trơn mà quá chặt hoặc bỏ một khay bánh lớn từ trong lò ra...
“Lần đầu tiên nhìn thấy Maricel, tôi đã lo lắng rằng cô ấy có thể tự làm mình bị thương hoặc đau khi sử dụng con dao đầu bếp, nhưng nó chưa bao giờ làm cô ấy khó xử. Cô ấy không cần học tại một lớp đặc biệt nào và làm việc hệt như những đầu bếp còn lại.” – đầu bếp bậc thầy – người quản lý của Maricel – ông Ariel Reyes kể lại.
Maricel đã đi một chặng đường dài từ cái ngày tháng 9/2000 đau thương trong ký ức của cô. Lúc này, cái tên Maricel đã trở nên nổi tiếng dưới sự chú ý của báo giới. Cô không xấu hổ tránh xa sự quan tâm của mọi người, bởi cô muốn gửi một thông điệp tới những người khuyết tật, rằng hãy tin bạn vẫn có thể sống một uộc sống bình thường.
Maricel cũng đã hoàn thành mục tiêu của cô là truyền cảm hứng cho người khác. Một trong số họ là Ronelyn Calumpiano – cô gái 21 tuổi bị liệt. Gắn mình với xe lăn, cô gái ấy hiếm khi rời khỏi nhà mình và chưa bao giờ tới trường. Cho tới khi Ronelyn nhìn thấy Maricel trên tivi, cô đã hoàn toàn bị sốc.
“Tôi cảm động khi xem chị ấy làm món salad rau củ với sự tự tin ngời ngời”, Ronelyn nhớ lại. Sau khi biết câu chuyện của Maricel, Ronelyn đã thay đổi bản thân, tích cực sống và bắt đầu tới trường, cô ấy đã bắt đầu lên kế hoạch để theo đuổi sự nghiệp theo con đường Công nghệ thông tin.
Trong câu chuyện cuộc đời của Maricel, người ta còn được biết tới em trai của cô – Mario. Một trong những ước mơ của Maricel là làm sao cho em trai mình vào đại học. Trước kia, khi bản thân vẫn là một sinh viên, Maricel chưa thể làm được gì giúp em, cô chưa có tiền.
Tuy nhiên, những người cảm phục sự can đảm của Maricel đã sẵn lòng giúp cô thực hiện mơ ước của mình, họ tìm kiếm học bổng cho những học sinh nghèo vượt khó, và Mario sẽ được đi học Đại học Manila như ao ước.
Theo cách này, hy vọng một lần nữa được gửi gắm vào gia đình đã trải qua những biến cố đau đớn của Maricel. Mọi người đều tin tưởng rằng chị em Maricel sẽ đứng vững trên đôi chân của họ và một ngày nào đó sẽ chia sẻ may mắn tới những người khác.
Giờ đây, 3 người em của Maricel cũng đã chuyển tới thủ đô Manila. Maricel trả tiền cho căn hộ mà chị em cô thuê trọ, trong khi cha mẹ họ trông coi trang trại gia đình ở Mindanao. Maricel lạc quan nói: “Dù có khó khăn, tôi cũng không từ bỏ hi vọng. Tôi tin mọi thứ đều có thể nếu bạn có ước mơ và sự siêng năng.”
Ngọc Khê
*Bài đăng trên ấn phẩm phụ của báo ĐSPL