Và hôm nay, sau khi từ bệnh viện về, tôi đã có đáp án chính thức: Cái công trình tuyệt vời của y học, niềm hi vọng, nỗi khát khao bao lâu nay của hai vợ chồng đã “rơi vào tỉ lệ phần trăm thất bại của việc thụ tinh trong ống nghiệm”. Tôi nhớ láng máng lời vị bác sĩ đã nói sau khi biết rằng cái mầm sống bé bỏng vừa hình thành trong tôi đã không còn nữa. Niềm hi vọng vừa nhen nhóm đã tắt ngấm…
Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng kiếm một đứa con lại khó như vậy. Tôi đã có 10 năm chung sống với một người đàn ông trước khi đến với chồng mình bây giờ. Trong suốt quãng thời gian ấy, tôi không còn nhớ mình đã phải đến bệnh viện bao nhiêu lần để “giải quyết hậu quả”. Tôi không muốn giữ những giọt máu ấy bởi quan hệ giữa chúng tôi không có gì bảo đảm: Anh ta đã có vợ và không thể bỏ vợ để đến với tôi; còn tôi cũng không thể bỏ anh ta vì đó là nguồn tài chánh mà tôi có thể sử dụng một cách thoải mái nhất bất kể tháng đó tiền lương lãnh sớm hay muộn, ít hay nhiều…
> Đọc thêm: Quý bà dùng thần dược để xông hơi vùng kín
> Đọc thêm: 'Ân ái' với... kẻ trộm vì tưởng là chồng
Cho đến một ngày, khi tự mình có thể lo liệu mọi thứ, tôi đã chủ động chia tay. Tôi muốn làm lại tất cả; muốn có một gia đình với chồng và những đứa con như bao nhiêu người phụ nữ khác… Và tôi đã may mắn gặp chồng tôi bây giờ. Anh là giáo viên dạy toán ở một trường trung học của thành phố. Tôi không mong muốn gì hơn là có được cuộc sống ấm êm với người đàn ông mà mình đã danh chính ngôn thuận được công nhận là vợ chồng.
Thế nhưng điều trớ trêu là cưới nhau đã 5 năm mà tôi chẳng thể sinh cho anh một đứa con. 37 tuổi, chuyện sinh nở với một người phụ nữ bỗng trở nên cấp bách hơn bao giờ hết. Tôi hết đi khám ở Từ Dũ lại vô Hùng Vương. Thoạt đầu người ta canh ngày giờ, cho uống thuốc để kích thích trứng rụng rồi bơm trực tiếp tinh trùng vào… Vẫn không có kết quả gì.
Cuối cùng chúng tôi đành phải nhờ đến phương pháp nhân tạo. Lần đầu tiên thất bại, lần thứ hai cũng vậy, phải đến lần thứ ba, sau khi cấy phôi thai vào không bao lâu, tôi đã thấy trong người có những thay đổi khác thường. Rõ ràng nhất là tôi đã trễ kinh 2 tuần. Đến bệnh viện khám, siêu âm, bác sĩ vui mừng thông báo “thành công rồi”.
Nhưng niềm vui ấy cũng chỉ vỏn vẹn có 2 tuần. Tôi không thể hiểu hết những từ ngữ chuyên môn của thầy thuốc khi đề cập đến nguyên nhân của thất bại mà chỉ biết rằng, cái phôi ấy cuối cùng cũng đã không chịu ở lại trong người tôi.
Bây giờ thì tôi đã quá mệt mỏi. Chồng tôi là con trai một. Anh lập gia đình trễ, khỏi phải nói là ba mẹ và gia đình mong mỏi có một đứa cháu nội như thế nào… Vậy mà ngay cả điều đơn giản đó, tôi cũng không làm được cho họ.
Giờ tôi phải làm sao đây? Tôi phải nói thật với chồng và giải phóng cho anh hay là tiếp tục nắm níu để gây thêm đau khổ cho mình, cho người?
> Đọc thêm: Làm cô dâu hụt, mất ‘cái ngàn vàng’
Theo Người lao động