Quán cà phê "lú" Ngọc Mai (quận Gò Vấp) có vẻ bình dân hơn và không đòi hỏi tiếp viên phải ăn mặc sang trọng như ở Uni, ở đây có quy định mặc “sao cũng được, miễn hở là được”. Chủ quán tiết giảm tối đa chi phí bằng cách tuyển tiếp viên kèm pha chế, tạp vụ lẫn… giữ xe.
Mỗi tiếp viên ở đây đều phải tự mình pha chế nước uống cho khách và rảnh rỗi thì rửa ly, đầu và cuối ca làm phải quét dọn quán, lau bàn ghế... Ca đêm bắt đầu từ 3h đến 11h tối, lương hơn 3 triệu đồng, có chỗ nghỉ lại qua đêm cho tiếp viên.
Ngọc Mai là kiểu quán “một kèm một” - dạng cà phê “lú” phổ biến nhất. “Một kèm một” là tiếng lóng dân chơi dùng để gọi những quán cà phê, quán nhậu cho “sờ vào hiện vật”. Nghĩa là mỗi bàn sẽ có 1 hoặc 2 tiếp viên ngồi tiếp chuyện cùng khách và dưới ánh đèn mờ mịt được thắp lên một cách cố tình, thì vô vàn chuyện gió mây, mây gió cứ thế mặc sức diễn ra.
Chủ quán kiêm quản lý tên Chính khi tuyển đào mới cũng chỉ yêu cầu chứng minh thư bản photocopy. Để hút khách, Chính buộc tiếp viên phải ra trước quán ngồi xếp thành hàng. Đây cũng là một đặc điểm để nhận diện cà phê “lú”.
Quản lý thường bắt tiếp viên ngồi xếp hàng trước quán để hút khách.
Cũng như các quán khác, Ngọc Mai khéo léo bày biện những góc rất riêng tư dành cho những khách thích “tâm sự kiểu kiệm lời”. Ngọc Mai có khá đông tiếp viên, đủ để rải đều hầu hết các bàn trong quán. Quản lý Chính chỉ bảo cho nhân viên mới: “Mỗi khi có khách đến, em cứ tới mời nước người ta rồi ngồi nói chuyện với khách, kiếm được nhiều hay ít cũng là do mình có khôn khéo hay không. Như mấy đứa ở đây, tiền boa cả chục triệu một tháng là chuyện thường tình”.
6h30, quán lên đèn, thứ đèn laze chớp tắt theo điệu nhạc xập xình không đủ để soi rõ mặt người, những góc tối đầy rẫy gọi mời, khiêu khích. Khách bắt đầu dập dìu vào quán, đào mới thường không dám tiếp khách ở góc khuất, chỉ chọn những bàn ở vị trí trung tâm và có vẻ công khai một chút. Những tiếp viên cũ thì bạo dạn hơn, họ ngồi với khách trong những vùng tối tăm, trò chuyện đùa giỡn, động chạm và hôn nhau. Những điểm này đòi hỏi tiếp viên phải chịu chơi, vì một khi khách đã chọn vị trí khuất nghĩa là khách đã có “ý đồ”.
Đêm xuống với tiếp viên cà phê “lú” là những lời cợt nhả, nụ cười lả lơi, va chạm xác thịt và đồng tiền rơi vãi. Cuối ca, không ai bảo ai, họ lẳng lặng xếp mớ tiền boa, tẩy trang và nằm ngủ trên căn gác xép nơi chủ quán ngăn cho tiếp viên nghỉ lại.
Những ai có kèo “bay đêm”, vẫn thoải mái mà bay… Còn những người ở lại vẫn thường thủ thỉ về những mối tình thời xưa cũ, kể về những lần gặp phải vài vị khách thanh tao, như là những điểm sáng le lói trong thứ màn đêm mà họ chọn lấy để phủ lên trên cuộc đời mình. Họ yếu đuối đến mức không thể dứt ra được khỏi nơi mà chính họ cũng cho là tăm tối, để rồi mỗi đêm cứ quẩn quanh trong mâu thuẫn của chính mình…
Thời gian rảnh, các cô thường ngồi lân la tụm năm tụm bảy kể chuyện đời, chuyện nghề và những bí kíp moi tiền đàn ông. Đầu tiên là coi mặt khách, những cậu trai choai choai, ăn mặc trông có vẻ hơi quê lại là dạng dễ moi tiền nhất, vì ưa thể hiện và cũng rất sĩ diện. Các cậu trai này đến uống nhanh, boa sộp và đi cũng nhanh.
Dạng khách phải coi chừng là những gã trung niên, thường gạ gẫm “bay đêm” rất sống sượng, ngồi lâu và tay chân hiếm khi nào ở yên một vị trí. Chiều khách đã đành, tiếp viên còn phải biết nói chuyện và mở đầu câu chuyện. Nếu biết cách tiếp chuyện sẽ tránh được hoàn cảnh cả khách và tiếp viên chỉ ngồi nhìn nhau, rất dễ không có tiền boa, mà cũng hạn chế được những va chạm khác khi gặp phải kiểu khách thích tâm sự bằng tay.
Những câu chuyện kinh điển về hoàn cảnh gia đình éo le vẫn được những tiếp viên ở đây rất chuộng khi mang ra kể cho khách. Nào là chuyện cô gái nghèo phải hy sinh danh dự bản thân để lo cho bệnh tình cha mẹ già yếu, cảnh những cô sinh viên phải bỏ học giữa chừng vì học phí quá cao, rồi thì câu chuyện về cái điện thoại hư, về căn bệnh trầm kha mới khỏi hôm qua.
Trâm, cô tiếp viên thuộc dạng nói chuyện ngọt ngào đến mức “kiến trong hang cũng phải bò ra” cười ngất, nói: “Một tuần tao hư điện thoại chắc cũng mười mấy lần, mà cha nào bước ra khỏi quán cũng gửi lại tao chút tiền sửa điện thoại”.
Các đào đang chia tiền boa trước cửa quán.
Nhưng đó chỉ là sơ lược, chứ khách một khi đã bước vào cà phê “lú” thì rất khó để trông mặt mà bắt hình dong. Những tiếp viên dày dạn nhất cũng có khi gặp phải dạng khách “khó nuốt” vô cùng. Hương, tiếp viên lớn tuổi nhất trong quán bắt đầu câu chuyện bằng một tiếng chửi thề. Bởi đêm qua, Hương bị khách boa tiền bằng cách nhét vào ngực. Gã khách boa xong cứ rề rà không chịu rút tay ra, Hương tức quá phải quát lên và nhéo vào hông gã mới thoát khỏi. Hương gằn từng tiếng: “Đồ biến thái, nhưng mà nó giàu”, nói rồi cười, nụ cười nhạt nghe đắng cả người đối diện.
Để kiếm được nhiều hơn, tiếp viên thường cố gắng tìm kiếm khách quen. Khách quen càng nhiều thì công việc cũng dễ thở hơn đôi chút. Nhưng đôi lúc, khách quen lại là ẩn họa tiềm tàng. Như sự việc xảy ra với Lam, cô đào đẹp nhất nhì quán. Lam có rất nhiều khách quen, quen đến mức… như kiểu cặp bồ. Trong đó có một người đàn ông trung niên hay chở sữa, chở bánh trái đến cho Lam.
Một ngày nọ, khi Lam đang “tâm sự” với người tình trên lầu thì một người phụ nữ xăm xăm bước vào quán. Cả dàn tiếp viên đều thấy lạ, vì hầu như phụ nữ không bao giờ vào những quán như thế này. Sau khi quan sát một hồi, bà ta đi lên khu cà phê trên lầu. Một tiếp viên đi theo sau định bụng mời nước. Bỗng, tiếng ly vỡ đánh choang trên lầu. Mọi người chạy lên đã thấy người phụ nữ lăm lăm cầm miếng ly vỡ dọa rạch nát mặt Lam.
Hóa ra đó là vợ của vị “khách ruột” vẫn thường đến thăm Lam. Lam mặt cắt không còn hột máu, nép sát vào lan can. Người đàn ông không dám che chắn lấy cô mà lại càng không dám đứng gần vợ, chỉ khép nép đứng sang một bên và hết lời van xin bà ta đừng có gây chuyện lớn.
Người đàn bà không tiếc lời sỉ vả Lam, tay vẫn nắm chặt miếng miếng ly vỡ khiến chẳng ai dám can ngăn. Quản lý Chính gọi điện thoại cho ai đó, tức thì có hai người đàn ông lao lên, giằng lấy tay người đàn bà. Chính đuổi tất cả tiếp viên xuống dưới trệt, khách kéo lên xem đông nghẹt. Phải một lúc rất lâu sau, người đàn bà và vị chồng trăng hoa mới ra về.
Lam khóc suốt một ngày và hôm sau thì bỏ việc. Mỗi khi kể về Lam, Hương thường tặc lưỡi: “Cũng tội, nhà nó nghèo”. Lam cùng quê với Hương, bước vào con đường này cũng một tay Hương dẫn dắt. Hương nói: “Tao dặn nó hoài, làm gì thì làm đừng có bán thân. Nó không nghe, cứ cặp với thằng này thằng nọ. Đàn ông đến chốn này, tụi nó mua vui thôi. Làm gì có thằng quái nào thực lòng với gái tiếp viên. Giờ không biết nó đi đâu rồi nữa…”.
Tiếp viên cà phê “lú”, hầu hết đều tỏ ra rất chán chường với hoàn cảnh thực tại. Mỗi khi xuống ca họ thường dùng những lời vô cùng khinh khi để miệt thị những vị khách của mình, nhưng tiền boa thì không ai chê cả… Kể ra đâu có nghề nào như tiếp viên cà phê “lú”, một đêm có thể kiếm được vài trăm nghìn dễ như không. Thế nên, ma lực đồng tiền cứ hút lấy các cô gái trẻ, có người mới vô còn rụt rè e ngại, mấy ngày sau đã thành thạo gần hết những kỹ nghệ moi tiền.
Theo Công Lý
* Tên quán cà phê và quản lý đã được thay đổi