Vết thương tâm hồn
Tôi không nghĩ tâm lý mình bị ảnh hưởng nặng nề do bị cắt âm vật đến vậy cho tận đến ngày tôi mang bầu. Tôi trầm cảm nặng nề và lo sợ việc bị thăm khám âm đạo đến mức, đêm nào trước ngày đi khám bác sĩ tôi cũng mất ngủ. Và mỗi lần thăm khám âm đạo với tôi là một cơn ác mộng thật sự.
Đau đớn, vật vã, quằn quại đến mức nhiều khi tôi đã nghĩ đến việc giải thoát khỏi địa ngục trần gian bằng cái chết. Các bác sĩ thì luôn băn khoăn: Tại sao cô ấy lại sợ hãi đến vậy? Còn tôi mỗi lần thăm khám là mỗi lần từng phút từng giây, cơ thể lại trải qua những đớn đau như thể những gì đã xảy ra khi tôi mới lên 6 tuổi: Ngày tôi phải cắt âm vật.
Ngày tôi bị cắt âm vật, ở Somalia, tôi chưa hề biết điều gì sắp xảy ra với mình. Buổi sáng sớm, khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy có rất nhiều người tụ tập trong căn nhà tôi. Lúc đó, ngây thơ tôi nghĩ rằng chắc nhà sắp có tiệc. Nhưng rồi nhẩm lại hôm đó chẳng phải là sinh nhật của tôi.
Ngay kể cả khi chị hàng xóm thì thầm vào tai rằng: "Em phải mong đợi điều này", tôi cũng vẫn chưa hiểu gì. Và thậm chí sau đó khi tôi nghe thấy tiếng chị gái la hét, rồi chị hàng xóm giải thích rằng, người ta sẽ cắt vào chỗ ấy của chị em mình, tôi mới vỡ lẽ. Tôi không tin nhưng dẫu vậy vẫn bị sốc. Thế rồi, ai đó bảo: “Vào đi Leyla, đến lượt cháu rồi”.
Tôi bị bốn cô đè chặt người xuống bàn, chân tay không thể nhúc nhích được. Họ trấn an tôi rằng: “Sẽ không đau đâu bé ạ”.
Họ nhanh chóng tiêm cho tôi một mũi thuốc tê làm cả thân tê cứng nhưng dường như không đủ dập được nỗi đau. Tôi vẫn cảm giác được rõ ràng thịt da đang bị cắt xén khỏi thân thể mình.
Tôi thấy được lưỡi dao nhay đi nhay lại, nghe mọi người nhắc nhau: “Cắt hết phần đó đi, thêm nữa đi” rồi những mũi khâu sột xoạt. Máu chảy lênh láng khắp thân dưới và tôi cảm nhận rõ ràng sự mát lạnh của dòng máu (dù thực tế chắc vẫn còn ấm) lăn trên thân thể đang bừng bừng nóng vì phải chống đỡ với các cơn đau.
Tôi gào khóc, quẫy đạp nhưng càng quẫy lại càng bị tám bàn tay hộ pháp của các cô ghì xuống. Cứ thế, rồi tôi cũng không còn sức để quẫy, không còn hơi để gào, tôi ngất xỉu đi lúc nào không hay và tỉnh dậy vào ngày hôm sau đó trong niềm vui hân hoan của mẹ: “Nó tỉnh rồi, may quá, vậy là sống”. Quả thật, sau này tôi cũng thấy mình may bởi không biết bao nhiêu cô gái như tôi đã phải từ biệt cõi đời vì hủ tục này.
Nhà hoạt động chống lại hủ tục cắt âm vật
Cũng giống như bao cô bé sau khi cắt âm vật, tôi được nhận rất nhiều quà: Chocolate, kẹo và chị em tôi còn có cả một chiếc đồng hồ vàng, món đồ chơi mơ ước bấy lâu nay. Lúc đó, tôi chỉ thấy vui, thấy được phần thưởng và chiều chuộng, không mảy may nghĩ đang bị lạm dụng thân xác.
Có lẽ vì nỗi đau quá lớn ấy trở thành một nỗi ám ảnh nên suốt cả chặng thời gian mang bầu, tôi mang một tâm lý vô cùng nặng nề, gần như là trầm cảm. Tôi sợ mình không thể chuyển dạ được bình thường, tôi lo mình sẽ không chịu nổi khi phần phụ bị căng ra. Làn da luôn căng rạn và mỏng manh cùng một vết sẹo dài nơi âm đạo đã khiến tôi đau đớn ngay cả trong sinh hoạt bình thường khi mang bầu, vậy nên tôi tin chắc sẽ không thể để em bé qua được. Khi thai nhi càng lớn, sức nặng càng đè mạnh lên vết thương, càng đau đớn. Và điều hiển nhiên, tôi không thể sinh con đủ ngày đủ tháng. Em bé sinh non ở tuần 32.
Nhát cắt oan nghiệt
Tục cắt âm vật ra đời là nhằm để kiểm soát sự ham muốn tình dục của phụ nữ và giảm thiểu sự lang chạ trong hôn nhân. Khi những âm môi lớn nhỏ bị cắt gọt, những dây thần kinh xúc cảm bị tổn thương, lớp da mỏng manh nhạy cảm ở vùng kín hoá thành sẹo, mọi thứ khoái cảm do ái ân mang lại hẳn nhiên sẽ biến mất hoàn toàn. Không chỉ vậy, tệ hại hơn khi bị cắt gọt lớp da thịt quanh đó sẽ bị kéo căng, không còn có thể co giãn nên chuyện tình dục gây đau đớn đến cùng cực.
Tôi nhớ lần đầu tiên, trong đêm tân hôn, tôi chính thức trở thành đàn bà trong nỗi đau kinh hoàng. Tôi gào khóc, cấu xé và đạp thẳng chồng xuống dưới giường vì nỗi đau chẳng khác mấy lần bị các cô cầm dao cắt da thịt. Nhưng đã là người đàn bà, không thể không phục vụ chồng. Và mỗi lần chồng “lên tiên” là mỗi lần da thịt tôi như bị cắt xé. Có điều lâu dần nỗi đau như hoá đá, cơ thể quen với sự đớn đau nên thay vì thoát ra lời hay hành động tôi lặng lẽ cắn răng chờ chồng mãn nguyện.
Người đàn bà khi đã mang trên mình những nhát cắt âm vật, cuộc đời chắc chắn sẽ chỉ là chuỗi dài những nỗi đau. Những đường khâu kín và vết sẹo dài khiến cho các kỳ kinh mỗi tháng trở thành nỗi kinh hoàng. Những cơn bụng đau kinh, khủng khiếp hơn phần do đường khâu kín, phần do dòng máu bị các vết sẹo ngăn cản.
Việc đi tiểu cũng khó khăn hơn. Do những vết sẹo che lấp đường tiểu một phần nên dòng tiểu sẽ rất khó mới thoát được ra ngoài. Mỗi lần đi tiểu phải ráng đợi rất lâu, thậm chí đến 20 phút. Việc són tiểu là điều gần như không thể tránh được. Mỗi lần đi tiểu, dòng nước lại bám ở vết sẹo và khi hoạt động hay nằm xuống, nước từ đây mới rỉ ra ngoài gây nên tình huống dở khóc dở cười nhiều lần.
Trong thế giới của những người đàn bà từng trải qua cắt âm vật, chuyện viêm nhiễm gần như là điều không thể tránh. Tôi từng nghe, từng thấy và từng đưa tiễn rất nhiều em gái trong cùng khu dân cư về thế giới bên kia chỉ không lâu sau ngày “phẫu thuật”.
Đứa chết vì nhiễm trùng máu. Đứa chết vì nhiễm khuẩn. Cũng có người nhiều năm sau đó mới phát hiện ra việc viêm nhiễm dẫn đến phải cắt bỏ cổ tử cung vì lý do hoàn thành nhiệm vụ quan trọng của người phụ nữ. Còn với tôi, tôi thấy mình may mắn hơn rất nhiều, ít nhất là cho tới thời điểm này bởi lẽ mấy chuyện viêm nhiễm ấy chỉ dừng lại ở phần phụ và do nguyên nhân kém nguy hiểm hơn, đó là do nước tiểu đọng lại ở các vết sẹo.
Cắt âm vật thật man rợ nhưng đã là đàn bà ở Somali thì không thể không trải qua hủ tục này. Phụ nữ và tất nhiên là cả cộng đồng ở đây luôn tin rằng phụ nữ không thể được coi là danh giá nếu chưa được cắt âm vật. Vì lẽ đó mà đôi khi trong giấc mơ tôi giật mình ôm chầm lấy cô con gái của mình mà gào khóc: “Con ơi, mẹ xin lỗi vì đã sinh ra con trên mảnh đất này”.
Nhưng rồi khi tỉnh dậy tôi lại vui mừng khi nghĩ đến những lời thỏ thẻ của cô con gái 11 tuổi: “Con cảm ơn mẹ vì đã không bắt con phải chịu đựng những nhát cắt như các bạn”. Điều đó cho đến nay với tôi có lẽ đó là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời.
Những con số rùng rợn - 140 triệu phụ nữ đang sống với ảnh hưởng từ hủ tục cắt âm vật, trong đó 101 triệu người ở châu Phi; 66,000 phụ nữ Anh. - 3 triệu bé gái phải cắt âm vật mỗi năm. - 5-8 tuổi là độ tuổi trung bình các bé gái được thực hiện cắt âm vật. - 101 triệu bé gái dưới 10 tuổi ở Châu Phi phải cắt âm vật. - 29 quốc gia trên thế giới tồn tại hủ tục cắt âm vật. - 18% các ca cắt âm vật là do nhân viên y tế thực hiện. - 3 kiểu cắt âm vật được các nước trên thế giới thực hiện. Và 3 kiểu này được phân biệt bởi mức độ cắt bỏ da thịt âm vật nông sâu khác nhau. Với loại cực đoan nhất, gần như tất cả các cơ quan sinh dục vùng âm đạo như môi lớn, môi nhỏ bị loại bỏ hoàn toàn. Âm đạo được khâu lên và thu hẹp lại nhằm làm giảm ham muốn tình dục của phụ nữ dẫn đến các mối quan hệ ngoài hôn nhân, ép người phụ nữ vào khuôn khổ chăm sóc gia đình và phục vụ người chồng. - 15% phụ nữ trải qua kiểu cắt âm vật loại 1 tử vong. Tương tự, với loại 2 là 32% và 55% với loại 3, loại nguy hiểm nhất. |
Đào Vũ (Theo The Independent, CNN)