Vào quán ngồi được một lúc thì con dở hơi tòng tọc gọi chồng ra đón. Đúng là vợ chồng mới cưới, bó nhau như keo dính chuột. Mình ngồi thơ thẩn ngắm mưa, tự dưng nổi cơn rồ dại... bấm máy gọi cho chồng:
- Alo. Gọi gì đấy?
- Anh yêu.
- Úi giời... Tâm à?
- Không, vợ anh.
- Vãi. Vợ anh hôm nay ra đường không mặc đủ ấm à?
- Không, em đang ngồi ở chỗ ấm cực.
- Thế à, anh tưởng em bị trúng gió. Tiếng yêu thốt ra từ miệng em nghe cứ méo méo thế nào ấy.
- Méo là méo thế nào? Có phải em chưa bao giờ gọi anh là anh yêu đâu.
- Ừ.
- Anh yêu.
- Dạ.
- Em nhớ anh.
- Anh thu quần áo rồi.
- Anh đang nói chuyện với ai đấy? Em bảo là em nhớ anh cơ mà.
- Ừ, anh nhớ là em dặn anh thu quần áo rồi, không phải nhắc khéo.
- Nài nhá, em đang có tâm trạng nhá, anh đừng làm em cụt hứng.
- Tâm trạng á? Tâm trạng làm sao? À, tuần sau là mùng 8 tháng 3 ấy gì, rồi rồi, em thích cái gì thì em cứ mua đi, không phải hỏi ý kiến anh.
- Em chả thích cái gì cả.
- Lạ. Thế em gọi cho anh làm gì?
- Chả làm gì cả, em chỉ nói là em nhớ anh, thế thôi.
- Vợ ơi, anh nói thật là trời đang mưa to lắm, đừng bắt anh đi đón em, con ở nhà ai trông, trong cốp xe có áo mưa đấy.
- Em có ngồi rũ xác ở đây cũng không mượn anh ra đón. Thôi nhé.
Cúp máy. Ngồi rũ rượi trong quán cafe, nhớ đến cái ngày chồng mình còn ra sức lừa mình để mình nói "em yêu anh", nhớ cả lần đầu tiên mình nói "em nhớ anh" mình đã khóc nức nở còn chồng mình lúc bấy giờ còn đang ở cực kia của Tổ quốc cũng cuống quýt xoắn xít lên kêu "anh cũng nhớ em lắm". Càng nghĩ mà càng phát rồ cả người, mình mặc áo mưa phi đi cắt tóc, cắt đúng cái kiểu ngày xưa chồng mình cứ khen là "đáng yêu" rồi hăm hở về nhà.
Về đến nhà, bấm chuông, con lao ra mở cửa, nhìn thấy mẹ cười hí hí:
- Tóc mới mẹ xinh thế.
Chồng từ trong bếp phi ra, tay vẫn cầm cái muôi hồ hởi hỏi:
- Đâu, đâu, tóc mới của mẹ xinh đâu?
Xong, khác xa với tất cả tưởng tượng của mình lúc ở trên đường, hắn trợn mắt lên nhìn mình rồi thả một câu phiêu phiêu như gió mùa đông bắc:
- Hôm nay em bị điên à?
P.V (st)