“Cứ nhớ hoài nụ hôn ấy. Hôn xong lại là một nụ cười…xong lại là một nụ hôn…xong lại là một nụ cuời…
Nếu như ngày nào cũng nối dài những nụ hôn và nụ cười như vậy thì có lẽ sau một tháng mình sẽ bị tiểu đường”
Mình thích lối ví von về sự ngọt ngào của nụ hôn như vậy. Mình không chắc đó có phải là tình yêu nhưng mình cũng thấy nó ngọt. Ước gì ai cũng có thể yêu nhau không khoảng cách, nhớ nhau không khoảng cách và sốt không khoảng cách như vậy.
Mình là một chàng trai hảo ngọt, ưa sự ngọt ngào dù là rõ ràng là mình lúc nào cũng có xu hướng dùng những từ cay đắng. Chắc là do quá nhiều cay đắng cho nên những gì ngọt ngào làm cho mình thấy thèm sự dịu ngọt và sẵn sàng chết vì sự dịu ngọt. Câu chuyện ngày xưa của “sốt không khoảng cách” theo mình là vẫn đẹp, dù là chàng trai giờ đã chuẩn bị có con, còn cô gái cũng đang ngập tràn hạnh phúc trong tình yêu mới.
Có điều dư vị thì chắc hẳn là vẫn còn…và chắc sẽ còn đọng lại lâu. Nên hai bạn cứ giữ thứ nụ hôn vụng trộm đấy đi, sự ngọt ngào vụng trộm đôi khi có giá trị hơn gấp trăm ngàn lần những nụ hôn nghĩa vụ.
Vẫn còn ốm và mệt mỏi sau trận ốm “một mình” hay còn gọi là “len lén” ốm nhưng tâm trạng thì đã khá lên nhiều nhớ vào câu chuyện ngọt ngào của nụ hôn mà mình “len lén” lôi ra đọc cho đỡ tủi thân và “len lén” nhớ.
Mấy hôm nay nắng Hà Nội cũng dịu dàng hơn mà mình hay gọi là ngọt ngào hơn. Nó đỡ bức bối và khó chịu và đỡ làm người ta phát sốt vì buồn và phát điên vì nhớ. Rút ra một điều từ câu chuyện “sốt không khoảng cách” của cô bạn năm nào là nhiều khi cảm giác sốt đến từ nỗi nhớ. Nó làm người ta sốt nhiều và mệt nhiều hơn…và tận hưởng cảm giác nắng đang ngọt ngào dần và tan chảy trên từng con đường về nhà, đọng lại bồi hồi trên hiên cửa, trên cây hoa đá lá vẫn bạc như vôi và ta thấy mình quay mặt nhìn quanh rồi bất giác hôn vào nắng. Cũng vẫn dư vị ngọt ngào như nụ cười ngọt ngào lần đầu tiên mình bắt gặp và … yêu. Giữ nụ cười ấy vào trong nắng để bắt gặp mỗi ngày, gửi những nụ hôn mỗi ngày dù vẫn là “len lén”.
Hè đang vào những ngày vàng nhất, nắng đang bắt đầu ngọt nhất, ngọt bởi nụ hôn “len lén” ta đang gửi vào từ nụ cười ngọt ngào của niềm yêu, ngọt bởi cái “sốt không khoảng cách” của những yêu thương không cạn. Dù gì thì cũng không bao giờ cạn.
Nắng đang ngọt. Nụ cười vẫn ngọt. Và nụ hôn dù len lén vẫn còn rất ngọt.
Có ai lại không chết vì những thứ ngọt ngào.
Tada Le