Ngày tôi và C quen nhau cũng là lúc C đang có một cô bạn gái đã gắn bó khoảng 3 năm. Mặc dù là bạn bè, nhưng giữa chúng tôi dường như có một sức hút gì đó không giải thích được. Chúng tôi chẳng cần gặp nhau nhiều, chỉ thi thoảng khi một trong hai thấy cần người còn lại. Khi gặp nhau, chúng tôi cũng chẳng cần nói nhiều, đôi khi chỉ là cùng nhau ngồi trầm ngâm bên 2 ly rượu. Tôi ko biết uống rượu, nhưng chẳng hiểu sao, luôn muốn nuốt thứ nước cay xè đó khi ngồi cạnh C. Chưa bao giờ chúng tôi có cử chỉ gì dành cho nhau như nắm tay hay ôm hôn… Tôi là một cô gái hơi cổ điển. Vì biết C có bạn gái nên tôi chỉ giữ C là một người bạn như vậy.
Một thời gian sau, tự cho rằng không ổn, tôi chủ động không liên hệ với C. 4 tháng sau, một hôm C nói muốn gặp tôi. Và thế là chúng tôi lại đi chơi với nhau như chưa từng có thời gian chia cắt. Nhưng cũng không có gì hơn. Mãi tới lúc về, C mới nói một câu gọn lỏn: C đã chia tay bạn gái được 2 tháng. Nhưng lúc đó tôi cũng không vui hơn được, vì tôi cũng mới vừa gặp và bắt đầu có cảm tình với một người khác. Tự nhủ rằng chúng tôi không có duyên với nhau, tôi và C dường như ngầm định sẽ mãi giữ tình bạn như thế.
Phải nói thêm rằng thực ra C rất đẹp trai. Và sau này tôi mới biết C thực ra là một kẻ cực kỳ đào hoa. Bởi vì khi đi cùng tôi, C quá tôn trọng tôi nên chẳng bao giờ tôi nghĩ C là một chàng Don Juan cả.
Thời gian trôi qua, chúng tôi như 2 đường kẻ song song, người này chứng kiến những mối tình của người kia. Và thi thoảng, xen kẽ giữa những nỗi buồn vui của tình yêu, chúng tôi dành cho nhau những buổi chiều bên ly rượu, ít nói, nhưng thực sự, nói câu nào là ngấm của nhau câu đó. Rất ít người có thể giao tiếp với tôi hợp như thế. Đôi lúc, C nhìn tôi thật lâu bằng đôi mắt rất đẹp của mình. Những lúc ý, tôi lảng tránh. Bạn thân tôi có lần vô tình chứng kiến, nó bảo tôi: “Mày cứng rắn hơn tao tưởng rất nhiều. Ánh mắt ấy có thể làm bất kỳ cô gái nào cũng phải xao xuyến.” Thực lòng mà nói, tôi xao xuyến. Nhưng có gì đó khiến tôi không dám thừa nhận, và chỉ muốn giữ mối quan hệ như thế.
Rồi tôi phải đi xa một thời gian dài, chuyển công tác đến đầu kia đất nước. C đến chào tôi một buổi tối. Hôm đó tôi rất bất ngờ vì C không nói gì, chỉ tỏ thái độ vô cùng buồn bã. Rồi có một khoảnh khắc C hôn lên khuôn mặt tôi. Tôi vẫn cứng rắn. Rút cục chúng tôi lại tiếp tục mối quan hệ bạn bè đó mà chẳng có gì thay đổi. Có lẽ một cách vô thức, chưa bao giờ tôi nghĩ C là người đàn ông của cuộc đời mình. Vì vậy, tôi cứ mãi lảng tránh.
Việc C tìm tới là điều tôi không thể ngờ (Ảnh minh họa).
Nhưng thực lòng mà nói, mỗi khi nghĩ đến C, tôi luôn thấy có cảm xúc. Và tôi luôn cố giấu nó. Không hiểu vì sao nữa. Có lẽ tôi không đủ tự tin. Mặc dù luôn tỏ ra tự tin. C quá đẹp trai. C có nhiều điểm mạnh. Tôi không nghĩ C là dành cho tôi. Và tôi luôn nghĩ, một mối quan hệ nặng lòng với C tiềm ẩn nhiều điều bất trắc. Vì vậy mà tôi nhất quyết đứng tránh ra một bên.
Một thời gian sau, qua bạn bè, tôi gặp B, tôi mới đầu thấy bình thường. Nhưng B bắt đầu tấn công tôi. Kỳ lạ thay là tôi và B hóa ra có rất nhiều điểm chung, từ gia đình, học thức, ví trí xã hội đến cả quá khứ học hành… Mọi chuyện diễn ra nhanh hơn dự kiến của tôi rất nhiều. Tôi và B quả là một cặp đẹp đôi theo nghĩa đúng của từ này. Hai gia đình chúng tôi đều rất vui. Tôi cũng rất vui. Cho đến giờ tôi vẫn nghĩ rằng tôi không có gì hối hận khi kết hôn cùng anh.
Nhưng phải nói rằng, cũng vì tôn trọng B mà tôi gần như cắt đứt hẳn mọi mối quan hệ với C. Bời vì tôi cũng máy móc như nhiều cô gái Việt Nam khác, đó là lấy chồng rồi thì toàn tâm toàn ý cho chồng. C ngược lại cũng vô cùng tôn trọng tôi và chủ động không liên hệ gì. Bời vì C biết B. C đã từng làm cùng công ty với B. Thậm chí, B còn từng là một anh trưởng phòng rất tốt với C. Tôi quen biết B cũng vì những mối quan hệ loằng ngoằng bạn bè chung giữa tôi và C.
Cho đến một ngày, tôi đi công tác nước ngoài. Và không thể bất ngờ hơn, vào cái đêm ấy, khi đang ở một mình trong khách sạn, lúc 10 rưỡi tối, tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa. Cứ nghĩ nhân viên khách sạn mang cho tôi một đôi dép đi trong phòng vì tôi mới gọi điện phàn nàn không có dép đi thì hiện ra trước mặt tôi chính là C!
Đến giờ C cũng chưa bao giờ giải thích cho tôi biết lí do vì sao C biết tôi ở đó, vì sao C có mặt ở đất nước đó vào thời gian đó. C luôn trêu ngươi tôi bằng một nụ cười đắc chí khi tôi vặn hỏi.
Tôi mời C vào phòng trong sự ngạc nhiên tột độ. C thì làm như chẳng có gì phải ngạc nhiên. C thản nhiên vào phòng, ngồi ở ghế sofa và tôi hỏi gì thì đáp nấy. Câu chuyện vẫn rất khách khí. Được 20 phút, tôi cho rằng đến lúc C phải ra về nên đứng lên ra vali lấy cho C vài viên thuốc cảm vì trong lúc nói chuyện C nói C hơi đau đầu vì mới uống chút rượu. Lúi húi lấy xong viên thuốc vừa quay ra thì tôi giật mình khi va vào C, chính xác hơn là va ngay vào vòng tay của C. C ôm tôi thật chặt. Vẫn chẳng nói gì. Tôi quá bối rối gần như cứng đờ cả người và không thể nói được gì, chỉ ú ớ. C hôn tôi.
Lúc đó, tôi không phản ứng gì được, như là một chiếc máy tính bất chợt bị lỗi và cứng đơ. Cho đến lúc nhận biết được chuyện gì đang xảy ra thì gần như tôi ngay lập tức bị lâm vào một trạng thái khác: tôi thấy mình mềm đi và thậm chí như rơi vào một cái vực thăm thẳm.
Sau này tôi hiểu vì sao tôi bị đánh gục quá dễ dàng như thế. Bởi vì, dù trốn chạy, nhưng có một sự thật là cảm xúc của tôi dành cho C vẫn luôn còn đó. Chẳng qua là tôi lấp nó đi giữa muôn vàn bộn bề cuộc sống mà thôi.
Nhưng dù lí do nào đi nữa, thì để điều đó xảy ra vẫn là không thể chấp nhận được. Tôi biết như thế. Nhưng cái khoảnh khắc ấy nó quá nhanh. Gần như tôi không hề có một chút nào sự bảo vệ mình trước tình huống đó vì nó là tình huống chưa bao giờ xuất hiện trong đầu tôi. Nó quá nhanh để tôi có thể kịp nghĩ đến B, đến trách nhiệm nghĩa vụ, đến đủ thứ… Giá như chỉ cần 5 phút không gian ngừng lại, có thể đã khác.
Nhưng, có một lí do khác nữa, từ ngày lấy chồng, tôi chưa một lần biết đến cảm giác đam mê giữa những cặp tình nhân một cách thực sự. Đọc những gì nhiều người đàn bà khác ca thán về một cuộc hôn nhân lạnh lẽo, nơi mà người chồng “ban phát” cho vợ những đêm ít ỏi, hơn ai hết, tôi hiểu. Thậm chí, chưa một lần tôi được chạm đến cái “đỉnh” mà bao người ca ngợi.
Vậy mà, với C, tôi dễ dàng có tất cả những thứ đó. Chỉ bằng một đêm.
Sự ích kỷ của tôi bùng lên như đống lửa gặp cơn gió mạnh, thổi bùng lên không thể dập tắt. Tôi chưa bao giờ chứng kiến sự đam mê như vậy của bản thân tôi với một người đàn ông. Tôi ngỡ ngàng nhận ra một con người khác của mình, đầy khao khát. Trước đây, tôi cứ chặc lưỡi: Ôi dào, mình nhu cầu ít nên chồng có lười cũng không sao, miễn là vẫn tốt với nhau. Giờ đây, tôi mới nhận ra là, hóa ra mình có một con người khác ở bên trong.
Tôi ngỡ ngàng với con người mới trỗi dậy của mình, như một cô nàng mới lớn rực lửa và háo hức. Và C cũng nói với tôi rằng: C ngạc nhiên vì sự hòa hợp vô cùng này giữa chúng tôi.
Nhưng chỉ đến buổi trưa ngày hôm sau thì tôi kịp bừng tỉnh. Lúc C nằm ngủ rất sâu, tôi quyết định nhanh chóng. Tôi chỉ kịp mặc vội vàng quần áo, nhét vội đồ vào vali và trước khi thực hiện cuộc trốn chạy một lần nữa, tôi ghi vội một dòng chữ bằng son lên gương nhà tắm: “Don’t you ever find me again, please! – Làm ơn, đừng tìm đến em nữa!”
Theo Báo Công lý