Chào độc giả mục tâm sự, hôm nay ngồi viết lên những dòng cảm xúc này là lúc bản thân tôi cảm thấy mình là một người con vô tâm, luôn làm mẹ phải phiền lòng.
Tôi là con thứ 2 trong một gia đình có 3 anh em. Vì gia đình thuần nông, nên khi thấy thấy bố mẹ cực nhọc nuôi anh cả học đại học, nên tôi đã quyết định không đi học đại học mà đi làm thuê trong Sài Gòn. Khi biết quyết định của tôi, mẹ buồn lắm. Tôi nghe em gái tôi kể lại, đêm ngủ mẹ thường khẽ gạt những giọt nước mắt vì bất lực, có lẽ vì mẹ cũng muốn tôi được bằng bạn bằng bè.
Thương mẹ, tôi tự nhủ phải cố gắng bươn chải, thế nhưng cuộc sống chốn phồn hoa đô thị đã khiến tôi không giữ được mình. Tôi nghe theo chúng bạn, thường tụ tập ăn chơi triền miên để rồi hơn một năm sau khi mẹ biết chuyện, một lần nữa nước mắt mẹ lại rơi.
Sau khi ăn chơi cùng chúng bạn, chẳng còn đồng tiền nào tôi mới nhớ về gia đình, tôi quay về trong vòng tay mẹ cha, chợt thấy những nếp nhăn trên gương mặt mẹ dường như nhiều hơn theo thời gian.
Mẹ không mắng, không chửi mà vẫn khuyên bảo tôi chú tâm làm ăn, tôi thương mẹ nên đã tu chí vay mượn thêm anh em bạn bè mở một cửa hàng nho nhỏ ở quê nhà.
Thấy tôi ngoan ngoãn làm ăn mẹ mừng lắm, tôi thấy gương mặt mẹ ánh lên niềm vui mỗi ngày.
Thế nhưng, vụ tai nạn giao thông bỗng cướp đi người anh trai cả của tôi trong một lần anh đi công tác. Nỗi đau mất người thân không thể diễn tả nổi, một người con trai như tôi cũng gào thét tên anh trong vô vọng, vì hai anh em tôi có rất nhiều kỷ niệm cùng nhau. Đó là khoảng thời gian khủng hoảng nhất đối với gia đình tôi.
Từ ngày anh mất, tôi chán nản, buồn bã và tìm đến men rượu, ngày này qua ngày khác, tôi chìm đắm trong men say ấy.
Cứ thế, 2 năm sau ngày anh mất tôi cũng trở thành một người nghiện rượu. Mặc cho lời khuyên của mẹ, của cha và của em gái nhưng tôi không bỏ được, đôi khi muốn sửa sai nhưng cứ nghĩ đến người anh cả mà thuở bé hai anh em từng có quãng thời gian vui vẻ bên nhau, là tôi lại tìm đến rượu để quên đi.
Năm nay, tôi đã bước sang tuổi 30, cũng chưa yên bề gia thất và vẫn khiến mẹ phải lo lắng từ bữa ăn, giấc ngủ cho đến giặt giũ quần áo...
Lúc không có hơi men, tôi chợt giật mình vì đã làm cho mẹ phải phiền lòng nhiều. Tôi tự hỏi mình: “Mẹ ơi, con có phải là một người con vô tâm, bất hiếu quá phải không mẹ?”.
Tôi không biết bây giờ mình phải làm gì để khiến mẹ khỏi bận tâm vì mình? Tôi cần lắm một lời khuyên.
Phạm Trung