Vài năm trước, con đường Đồng Khởi (TP.Biên Hòa, Đồng Nai) nối đường ĐT 768 (xã Thạnh Phú, H.Vĩnh Cửu, Đồng Nai) dân cư còn thưa thớt, hoang vắng. Nhưng những năm gần đây, nhiều khu công nghiệp mọc lên ở địa bàn H.Vĩnh Cửu nên thu hút lao động ngoại tỉnh. Thấy có "ăn", nhiều cô gái bán dâm ở trung tâm thành phố kéo về đây hành nghề. Những quán cà phê đèn mờ, tiệm cắt tóc không kéo bắt đầu mọc lên như nấm.
Đường này chỉ dài hơn 1km, nhưng có tới 100 quán cà phê, hớt tóc, massage. Vì vậy khu này trở thành phố “đèn đỏ” có tiếng ở Biên Hòa. Người ta không nhớ chính xác gái mại dâm kéo đến đây mưu sinh từ khi nào, nhưng ai cũng chắc chắn ít có con đường nào ở Biên Hòa nhộn nhịp cảnh mua bán sắc dục như ở đây.
Gái bán dâm ngồi bên đường, hễ thấy khách là lao ra để chèo kéo, mời gọi.
Khi màn đêm buông xuống, các cô gái ăn mặc sexy, thả dáng bên đường vẫy khách; tại những quán cà phê đèn mờ thì gái thản nhiên ngồi "tềnh hềnh" trước cửa; còn trong các tiệm hớt tóc, "thợ" mặc những bộ đồ ngắn cũn cỡn để lộ ra vòng một đầy đặn dưới ánh đèn mập mờ. Những cuộc ngã giá chóng vánh diễn ra ngay trên vệ đường. Nhiều chủ quán giàu lên cũng nhờ dịch vụ “bóc bánh trả tiền” nhanh gọn này.
Vào một buổi tối cuối tuần, vào vai khách làng chơi đi tìm “đào” giải khuây, tôi tấp vào một quán đèn mờ nằm trên con đường “sung sướng” này. Vừa thấy có người, một tiếp viên mặc chiếc áo mỏng tang, quần ngắn nhanh chân ra mời. Khi khách vừa ngồi xuống, cô tiếp viên kéo chiếc ghế bên cạnh rồi tươi cười như “chào” đầu cho một câu chuyện thú vị phía sau đó.
Đang tò mò quan sát “động đèn mờ” thì cô gái đưa bàn tay lên đùi khiến tôi giật thót người, rồi ưỡn ẹo: “Sao anh, thấy em sao?”. Khi chưa kịp nhìn kỹ hơn nhan nhắc thì cô ta đã đưa tay mơn trớn những khu vực “nhạy cảm” của khách và cố tình cúi xuống để lộ vòng một đầy đặn như “mời” ngắm. Bạo hơn, cô gái còn sà vào lòng khách nói giọng ngọt ngào: “Các anh đi thư giãn chút nhé, giá bình dân thôi, 200k một dù (200.000 đồng)”.
Tôi thắc mắc: "Ở đây toàn công nhân, bọn em lấy giá đó là hơi cao, khách còn phải trả tiền thuê khách sạn nữa". Vừa nghe xong, cô phân trần: "Không có đâu anh, giá đó bọn em bao hết rồi. Các anh đồng ý thì mình ra phía sau "xử" thôi, chứ khách sạn gì đâu cho xa". Biết tôi có vẻ tò mò về phía sau cái "động" này, cô gái lên tiếng: “Chắc anh không phải là khách hay tới khu vực này. Ở đây quán cà phê nào cũng vậy, phía sau có phòng đầy đủ tiện nghi để các anh cảm thấy thoải mái”.
Muốn “tận mục sở thị”, tôi đồng ý đi…“dù”. Thấy khách chịu đi, vẻ mặt cô gái như dãn ra rồi cười khanh khách. Cô gái đi trước, tôi bước theo vào phía sau quán cà phê. Đi qua căn phòng đầu tiên, liếc mắt ngang tôi thấy có khoảng 4 - 5 cô gái nữa đang ngồi tô phấn son lên mặt dưới ánh đèn mờ. “Anh ơi, đi cẩn thận không vấp té đấy”, tiếng cô gái nhắc nhở.
Khi vào phòng, cô gái bật bóng đèn quả nhót. Ánh sáng yếu ớt nhưng cũng soi đủ căn phòng khoảng 3m2. Căn phòng được ngăn vách bởi tấm bạt nhựa cũ, rách; trong góc phòng là một chiếc ghế salon cũng thủng nhiều chỗ. “Thế giường đâu em?”. “Giường làm gì anh?”. “Không có giường sao làm?”. “Hi, đi "dù" mà phải dùng giường á? Ở đây quán cà phê nào cũng dùng ghế, vừa nhanh gọn, vừa tránh công an kiểm tra”.
Nghe cô gái nói vậy, tôi hiểu rõ hơn “bến đáp” của những gái bán dâm ở các quán cà phê đèn mờ: Họ chỉ cần một chiếc ghế nửa ngồi, nửa nằm để “giao dịch”. Thấy vậy tôi thoái thác: “Anh không quen như thế này. Thôi, hay khi khác mình đi khách sạn cho thoải mái nhé". “Anh không đi nhưng cũng phải trả đủ đấy”, cô gái khó chịu. “Em yên tâm, anh trả đủ”, tôi nói. Cầm tiền của khách, cô gái tươi tỉnh ra ngoài.
Những quán hớt tóc, cà phê trá hình mọc lên như nấm ở cung đường "sung sướng".
Khi ra bên ngoài tôi thấy có 3 thanh niên mặc đồ công nhân bước vào. Thấy có khách, các chân dài từ trong buồng ào ra nắm tay. Rất thuần thục, những vị khách này theo chân các cô gái đi thẳng ra sau, nơi có những chiếc ghế salon đã được đặt sẵn. Tôi và người bạn đi cùng đắt xe rút lui.
Chúng tôi chạy xe máy chầm chậm trên con đường "đèn đỏ" này. Ánh sáng mờ mờ, xanh, đỏ, vàng… yếu ớt hắt ra từ những quán cà phê, gội đầu với các tấm biển bụi bặm, cũ kỹ. Xen lẫn với hàng chục quán cà phê, cắt tóc trá hình còn có nhiều tốp "đào" mặc áo 2 dây mỏng tang, quần ngắn đứng bên đường mời gọi, chèo kéo khách mua dâm.
Khi phát hiện có đàn ông đi xe máy nhìn ngang liếc dọc, thì những cánh tay với ra vẫy chào mời: "Thư giãn đi anh ơi!", "Anh ơi vào đây vui vẻ tí nào!", "Anh ơi giá rẻ, chất lượng nào!", "Anh ơi, ở đây các em trẻ, xinh lắm!"… Nhiều cô gái bạo hơn lao ra giữ đường chặn xe để “chào hàng”. Thấy chúng tôi chê “hàng kém”, thì gái bán dâm giọng ráo hoảnh: "Thế mới có giá rẻ chứ".
Giá mua dâm ở đây "bèo", chỉ bằng 2 ngày làm của công nhân bình thường. Còn những tiệm hớt tóc thì "đào" đẹp hơn nên "chát" hơn một chút.
Theo Bưu điện Việt Nam